NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên ở chỗ này chờ đến tận giữa trưa.

Vừa đến chính ngọ, thái giám tỳ nữ đã bưng đồ ăn đưa vào thư phòng.

Tô Yên mờ mịt

"Hắn không ra sao?"

Thanh âm nghi hoặc.

Vệ Uyển cúi đầu ra tiếng

"Cô nương không nên gấp gáp, nô tỳ đi hỏi một chút cho ngài."

Tô Yên gật gật đầu.

Vệ Uyển đi đến trước mặt thị vệ canh giữ thư phòng, không biết nói gì đó.

Sau đó, ánh mắt thị vệ nhìn lướt qua Tô Yên nơi này.

Theo sau quay đầu đi vào trong thư phòng.

Chỉ chốc lát sau, thị vệ lại đi ra.

Cùng Vệ Uyển nói hai câu.

Sau đó, Vệ Uyển đi trở về trước mặt Tô Yên.

Nhẹ giọng nói

"Cô nương, hôm nay Vương gia có chuyện quan trọng muốn thương nghị, tất cả đại thần đều lưu tại nơi này. Sợ là, không cách nào gặp cô nương."

Nàng nói lý do thực đầy đủ.

Vô luận là nữ tử nào, khi nghe đến lời này, nhất định là sẽ thông cảm.

Chuyện nhi nữ tình trường, làm sao có thể so với đại sự trong triều?

Cố tình, Tô Yên lại không phải là người.

Sau khi Vệ Uyển nói xong, khóe môi Tô Yên liền nhẹ nhàng nhấp lên.

Nàng méo miệng, nhìn về phía phương hướng thư phòng.

Sau đó, trầm mặc không lên tiếng ăn xong điểm tâm trong tay.

Đứng lên, lúc này mới đi trở về.

Vệ Uyển đi theo phía sau Tô Yên, cũng có thể cảm giác tâm tình nàng tựa hồ không tốt.

Nhưng lại không hiểu nguyên nhân vì sao.

Tô Yên trở lại phòng.

Thực mau, Vệ Uyển hầu hạ bưng cơm trưa lên.

May mắn chính là, cơm trưa hôm nay tất cả đều là đồ Tô Yên thích ăn.

Rốt cuộc khi nàng đang có điểm héo, thần sắc sáng lên một chút.

Nàng lại không có ngay lập tức bắt đầu ăn.

Mà là ra tiếng

"Các ngươi đều đi ra ngoài đi."

Vệ Uyển do dự trong chốc lát

"Cô nương, Vệ Uyển vẫn nên lưu lại hầu hạ ngài đi."

Tô Yên lắc đầu, khẩu khí kiên định

"Không cần"

Rốt cuộc, Vệ Uyển cũng không nói gì thêm.

Đành phải hành lễ lui ra ngoài.

Chờ đến khi đại môn đóng lại.

Ánh mắt Tô Yên nhìn chằm chằm bàn đồ ăn đến lấp lánh tỏa sáng, một bàn tay nắm đùi gà, một bàn tay nắm cái thìa.

Vây quanh bàn dài trái trái phải phải, phía trước phía sau bắt đầu ăn.

Nàng đi theo bên người Vũ Văn Húc, được hắn đút ăn lâu như vậy.

Tự nhiên cũng hiểu nhân loại ăn cơm phải có quy củ.

Phải dùng đũa, nên một ngụm một ngụm nhai kỹ nuốt chậm.

Không thể phát ra âm thanh.

Nhưng, nàng không biết dùng đũa a.

Vậy nên liền cưỡng chế tất cả mọi người rời đi, chỉ có một mình nàng, vậy nàng muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó.

Tiểu Hoa nhìn đến ký chủ của mình ăn thực sung sướng.

Nhịn không được liền đi vuốt mông ngựa

"Ký chủ thật là lợi hại a, biết đóng cửa lại tự mình ăn."

Tô Yên gật gật đầu,

"Ân"

Một bên gật đầu, một bên múc một ngụm canh uống.

Nửa canh giờ sau.

Vệ Uyển đi vào trong phòng.

Trên bàn năm mặn một canh, bị ăn sạch sẽ.

Đến xương gà cũng không thấy.

Vệ Uyển kinh nghi lại do dự,

"Cô nương, đều ăn??"

Xương gà cũng gặm rồi?

Tô Yên ngồi ở trên ghế, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng mình, vốn dĩ muốn thuận tay vuốt lông mềm trên bụng, khi sờ lên, mới nhớ ra, chính mình hiện tại là con người.

Nàng nghiêm túc gật gật đầu

"Ân."

Vệ Uyển nhịn không được lại lần nữa hỏi,

"Vậy, cô nương còn đói không? Nếu không, lại thêm một chút??"

Tô Yên ánh mắt sáng ngời,

"Có thể chứ?"

Mỗi một lần ăn cơm cùng Vũ Văn Húc, hắn đều sẽ câu nàng.

Hắn đợi đến khi nàng ăn no được 8 phần, sờ lên cái bụng nàng, sau đó kêu dừng, không cho nàng ăn tiếp.

Không nghĩ tới, sau khi biến thành người, chính mình còn có thể ăn nhiều một chút a.

Cân nhắc, ánh mắt sáng lấp lánh

"Ta muốn ăn thêm một con vịt quay và một con gà nướng."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi