NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Rốt cuộc, đến buổi trưa ngày hôm nay.

Tô Yên không trước sau như một ăn cơm.

Ngược lại sau khi nhìn thật lâu bàn đồ ăn này, liền kéo váy đi ra ngoài.

Vệ Uyển nhìn Tô Yên hùng hổ đi ra ngoài như vậy, hoảng sợ.

Vội vàng đi theo, vừa đi một bên dò hỏi

"Cô nương đi chỗ nào vậy?"

Tô Yên nhấp nhấp môi

"Tìm người"

"Ngài đi tìm Vương gia?"

Vệ Uyển nhìn, nếu cố tình cản Tô Yên sợ là cũng không cản được.

Vương gia nói phải chiếu cố tốt, đừng để cho nàng bị khinh bỉ.

Cho nên... nàng ta là nên ngăn cản hay là không nên đây?

Đang lúc rối rắm, Tô Yên đã đi tới trước cửa thư phòng.

Phát hiện, các tướng quân đại thần đều dùng đồ ăn ở bên ngoài thư phòng.

Quét một vòng, cũng không phát hiện Vũ Văn Húc.

Tô Yên đột ngột xuất hiện ở trước thư phòng như vậy, cũng làm những người này đồng thời nhìn lại đây.

Thư phòng của Vương gia chính là trọng địa, không có mệnh lệnh, nghiêm cấm tự tiện xông vào.

Chỉ là vị này... giống như không biết chuyện này.

Chỉ thấy Tô Yên xách váy thẳng tắp đi về phía thư phòng.

Trước cửa, vẫn là hai tên thị vệ năm ngày trước ngăn đón Tô Yên.

"Không có khẩu dụ Vương gia, không được đi vào."

Hai người đồng thời ngăn ở trước mặt Tô Yên.

Tô Yên nhấp môi, nhìn hai người bọn họ, một câu cũng không nói, trực tiếp xông vào.

Tự nhiên, hai thị vệ này không có khả năng để nàng đi vào.

Qua lại như thế đã đánh nhau.

Vệ Uyển sợ tới mức đứng im ở đàng kia, không có phản ứng.

Này, cô nương ngày thường nhìn ngoan ngoãn đơn thuần, một khi động thủ, lại không thua hai tên nam tử.

Một chén trà nhỏ sau, nàng nghiêng một cái đá đổ một tên, thành công gạt ngã một tên thị vệ còn lại.

Nhưng mà, trên cánh tay nàng cũng bị đao cắt phải một chỗ.

"Chỗ nào có nữ nhi gia làm càn như thế?!"

Chỉ nghe một vị trọng thần hừ thật mạnh một tiếng.

Đại khái là năm ngày này, vẫn luôn ở chỗ này buộc phải thảo luận tình hình trong nước, thiên tai, chống giặc.

Cứ một ngày lại một ngày như vậy, dù là ai cũng không chịu nổi.

Nhưng mà, không ai dám nói cái gì với Vũ Văn Húc tay cầm quyền cao.

Này trong chốc lát, đột nhiên xuất hiện người không tuân thủ quy củ xông vào, tự nhiên là có chỗ phát tiết.

Nói xong, hai vị tướng quân trong đó có cũng nhìn không được.

Rốt cuộc bọn họ là thủ hạ của Vương gia, ở trước mặt bọn họ một đàn võ tướng này, thế mà có một tiểu nữ tử làm rối loạn quy củ??

Đang muốn đứng lên, tiểu thái giám vẫn luôn đi theo bên người Vương gia vội vàng ngăn trở

"Các tướng quân không nên tức giận, vẫn là phải mau mau hưởng dụng cơm trưa, buổi chiều Vương gia còn có chuyện muốn phân phó."

Mà lúc này tất cả thị vệ chạy tới cũng đều bị tiểu thái giám kia cản lại.

Lần này, mọi người mới chậm rãi hiểu được.

Làm càn như vậy, là Vương gia ngầm đồng ý??

Kỳ thật tiểu thái giám trong lòng cũng thấp thỏm.

Nhưng mà, hắn hầu hạ Vương gia đã nhiều năm, năm ngày này, Vương gia đột nhiên ngày ngày treo ở bên miệng tên một cô nương.

Trở nên cực kỳ khác thường.

Có giường không ngủ, muốn ngủ thư phòng, quy luật từ trước đến nay mỗi ngày dùng hai canh giờ xử lý chính vụ, hiện giờ biến thành suốt đêm liên tục năm ngày.

Thỉnh thoảng sẽ gọi Vệ Uyển tới hỏi chuyện, hoặc là kêu hắn đi dò hỏi tình huống.

Đây rõ ràng, Vương gia chính là nhớ mong người ta.

Cũng không biết vì cái gì, Vương gia không gặp nàng.

Hiện giờ, cô nương này xông vào, nếu như hắn hiểu lầm tâm tư Vương gia, để cô nương này đi vào, nhiều lắm là bị đánh hai cái bản tử.

Nếu là cô nương này thật sự được Vương gia nhớ mong trong lòng, bị đám mãng phu này làm bị thương, đến lúc đó sợ là không đơn giản chỉ phạt hái cái bản tử như vậy.

Tiểu thái giám trong lòng mưu tính rõ ràng.

Lúc này mới ngăn trở bọn họ, để Tô Yên vào.

____________

Cả nhà ngủ ngon nhaaaa!!!!!

晚安!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi