NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Diệp Lương cùng Tần Cầm rời đi.

Vốn là muốn dùng hôn môi để đánh lạc hướng hai người kia, nào biết dần dần lại đi chệch đường ray.

Một cỗ ái muội không biết từ khi nào dựng lên.

Chờ đến khi Tô Yên hít thở được không khí, đỏ ửng trên mặt dần dần tan đi.

Cô lúc này mới bình tĩnh nói

"Đi nhanh đi."

Lời này vừa ra, làm không khí giữa hai người càng trở nên kỳ quái.

Vừa nghe thấy, còn tưởng rằng đang yêu đương vụng trộm.

Tô Đường lúc này gặp được điều thú vị, làm sao còn nguyện ý đi, cứ ôm Tô Yên rồi lại hôn hôn.

Không chỉ là môi, cổ, thậm chí là cả vành tai đều hôn đến đỏ.

Rốt cuộc, thật vất vả hai người mới tách ra.

Tô Yên phải liên tiếp khắc chế, ý bảo hắn rời đi.

Hắn mím mím môi, có chút tức giận, gắt gao ôm cô.

Muốn mang cô đi.

Nhưng mà, cô là nhân loại.

Thực mảnh mai, đồ ăn đều phải ăn chín, uống nước cũng phải uống sạch sẽ..., cuối cùng vẫn là yên lặng buông lỏng tay ra.

Không nói lời nào quay đầu nhanh chóng rời đi.

Tô Yên cúi đầu, xé một viên kẹo, ăn vào miệng.

Mấy ngày này, cô ăn đường có chút nhiều.

Có chút ngọt ngấy.

Tô Yên dọc theo vách tường bên cạnh, đi tới cửa nhà gỗ.

Mới vừa đi vào, liền thấy được một tên béo cùng một người phụ nữ. Cả hai đang ngồi xổm phía dưới cái bàn, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Tô Yên vừa tiến vào, hai người kia giật mình, run run một chút.

Tên mập mạp vừa quay đầu lại, nhìn thấy là Tô Yên, tức khắc kinh hách rút đi, trở nên hung tợn.

"Nhìn cái gì mà nhìn?! Cút sang một bên đi!"

Tô Yên mí mắt giật mình.

Cô không nói chuyện, đi tới căn phòng bên cạnh, mới vừa đi hai bước, tên mập mạp kia như là nhớ tới cái gì

"Từ từ"

Hai người kia chui ra khỏi gầm bàn.

Tên đàn ông trên dưới đánh giá Tô Yên, sau đó mới sực tỉnh

"Mày chính là cái đứa không biết trời cao đất dày, một mình độc chiếm thịt bò?"

Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.

Tên đàn ông vuốt cằm, lại đánh giá Tô Yên lần nữa

"Gầy trơ xương, nhưng sức ăn cũng không nhỏ a."

Tô Yên cũng nhìn lại hắn, vừa rồi còn không cảm thấy gì.

Nghe hắn nói chuyện, mới dần dần nhớ lại, đây là kẻ hai ngày trước đã đẩy cô khi cô chuẩn bị lên xe đây mà.

Tên đàn ông nhìn khắp nơi một vòng, trừ bỏ người phụ nữ đứng bên cạnh hắn và Tô Yên thì không còn người nào khác.

Ánh đèn lờ mờ, chiếu vào trên mặt hắn ta, khuôn mặt dần dần có chút... đáng khinh.

Mà tên đó cũng bắt đầu duỗi tay, muốn sờ mặt Tô Yên.

Cô lui sau một bước.

Hắn ta cười khinh bỉ

"Ai da, còn trốn? Chúng ta cũng đã gặp qua mấy lần, mọi người đều là bạn bè, sờ hai cái không quá phận đi?"

Hắn ỷ mình là người có năng lực biến dị hệ sức mạnh, cho rằng Tô Yên trốn không thoát.

Không hề cố kỵ duỗi tay bắt lại đây.

Mà người phụ nữ đứng ở bên cạnh, giống như không nhìn thấy cái gì, quay đầu đi tới chỗ khác.

Hắn một bên tới gần, một bên nói lời thô tục đầy miệng

"Vẫn còn non đi? Yên tâm, ca ca sẽ làm ngươi sướng đến tận trời a~."

Tô Yên lui sau từng bước, chờ đến khi duỗi tay đụng tới cửa nhà gỗ mới phát hiện, đã không còn đường thối lui.

Tên kia cười càng thêm đáng khinh, hắn xoa nắn đôi tay, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Mà ngay lúc này, đột nhiên nghe được cùm cụp một tiếng.

Bởi vì đang trong đêm yên tĩnh, cho nên mới có thể nghe thấy thanh âm.

Là tiếng lên đạn.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện trong tay cô gái nhìn qua nhu nhược này, thế mà có một cái súng lục đen nhánh.

__________

Chúc các tình yêu ngủ ngon nhaaaaa~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi