NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Xe tiếp tục chạy.

Tô Yên ngồi bên ghế phụ, cúi đầu, đại khái là bởi vì điều động cơ năng thân thể, sắc mặt cô có chút tái nhợt, cả người mệt rã rời.

Cho đến khi có một vật lạnh lẽo đến gần bên môi cô.

Vừa ngẩng đầu lên, Diệp Lương đã đưa một chai nước khoáng được vặn sẵn tới.

Tô Yên mở mắt ra, nhìn cô, chớp chớp mắt.

Diệp Lương thấy cô vẫn không nhận lấy

"Là nước muối, cầm, tôi phải lái xe."

Thanh âm đạm mạc, nghe không ra cảm xúc gì.

Tô Yên chậm rì rì duỗi tay, cầm lấy.

Uống hai ngụm.

Có chút vị mặn mặn.

Không ngon bằng nước khoáng, nhưng, tóm lại cũng không tệ lắm.

Kết quả là, cô lại uống hai ngụm nữa.

Xe một đường đi về hướng tây, có một vài con đường đã bị hủy hoại nghiêm trọng.

Chung quanh không có một chiếc xe nào, ở trong một thành phố trống không lớn như vậy, giống như là đặt mình ở một cánh đồng hoang vu.

Cô đơn, tịch liêu, không có hy vọng.

Trong đầu Tô Yên bắt đầu tự hỏi, trong cuốn《 mạt thế nữ vương 》có một lần tang thi triều, là ở một cái trung tâm thương mại lớn.

Trường hợp thực quỷ dị, rõ ràng là ban đêm, ở trung tâm thương mại lớn, hẳn là sẽ không có người nào.

Nhưng mà trong đó lại đèn đuốc sáng trưng, có nước có điện, hết thảy đều bình thường.

Chỉ là cô không biết thời gian cụ thể, chỉ biết là khi trên đường chạy tới căn cứ Văn Minh mới gặp phải.

Hơn nữa trong truyện cũng không nhắc tới nguyên nhân xảy ra, cũng không có kết quả khi tang thi biến mất.

Chẳng lẽ tang thi triều không phải phát sinh ở đoạn thời gian này?

Cô cúi đầu cẩn thận nghĩ.

Thái dương dần dần ngả về tây, sắc trời cũng bắt đầu ảm đạm.

Xe chạy hơn 50 dặm, sắc trời đã đen nhánh.

Rốt cuộc chạy tới trạm dừng tiếp theo.

Nhưng mà....

Xe dẫn đường phía trước khẩn cấp quay lại đến trước mặt Diệp Lương, song song chạy, sắc mặt nghiêm túc nói

"Lão đại, trạm nghỉ ngơi phía trước bị huỷ rồi."

Diệp Lương ngẩng đầu

"Có ý gì?"

"Vừa mới nãy, tôi lái xe đi trước đến trạm dừng, nhưng mà, ở đó một mảnh hỗn độn, đất đầy máu cùng với phần tay chân đã bị cụt.

Bọn họ chắc chắn đã bị tang thi bao vây tấn công. Theo tôi quan sát, vẫn không phát hiện dấu hiệu có xe rời đi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tất cả đều đã chết."

Khi Thạch Đầu dứt lời, lập tức liền an tĩnh.

Nửa ngày sau, Diệp Lương ra tiếng

"Tiếp tục đi phía trước xem. Quan sát thêm mấy dặm nữa, ngay tại chỗ hạ trại, ăn ngủ ngoài trời."

"Vâng!"

Bao Tử lái xe khẩn cấp quay đầu, chân ga tăng tốc, thẳng tắp đi về phía trước.

Diệp Lương luôn có năng lực ổn định nhân tâm như vậy.

Lời cô nói ít đến đáng thương, nhưng mỗi lần có người hoảng sợ hay là bất lực, cô đều có thể dùng dăm ba câu, làm người nháy mắt cảm thấy yên ổn.

Giống như chỉ cần có cô ở đó, dù trời sập cô cũng sẽ chống đỡ được.

Tô Yên nhìn sắc trời bên ngoài đen nhánh.

Đột nhiên nhớ tới một việc.

Tô Đường không biết cô đã rời đi, buổi tối hôm nay hắn có thể lại đến nhà gỗ nhỏ kia chờ cô hay không?

Cô nhắm mắt, sao có thể quên mất việc này cơ chứ?

Tay cô đụng tới Tiểu Hồng đang treo ở trên cổ tay.

Nếu không.....để nó trở về để chờ Tô Đường?

Nhưng, Tiểu Hồng không biết đường.

Hazzz.

Tô Yên nhịn không được nhìn con rắn đang treo trên tay mình nhiều hai lần.

Vì sao, thân là một con rắn nó lại mắc chứng mù đường đây?

Đang lúc cân nhắc, thanh âm Tiểu Hoa đột nhiên vang lên

"Ký chủ! Chị xem phía trước, là trung tâm thương mại, trung tâm thương mại đèn đuốc sáng trưng!!"

Tô Yên ngẩng đầu, ánh vào mi mắt chính là một tòa nhà cao tới bảy tầng.

Lúc này, bộ đàm phát ra âm thanh

"Lão đại, chúng ta ở phụ cận tòa nhà này, nhìn qua giống như là một tòa nhà bị vứt bỏ, đã cẩn thận kiểm tra qua, không có tang thi, chúng ta buổi tối hôm nay có thể nghỉ ngơi ở chỗ này."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi