NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

"Đúng vậy, buổi sáng ngày mai, một tiếng làm sao đủ dùng được."

"Diệp lão đại, cô không phải là muốn buổi tối hôm nay mang theo người của cô đi cướp sạch không còn đấy chứ?"

"Không thể nào? Tâm cũng thật đủ ác a. Cũng chỉ muốn độc chiếm thôi chứ gì?"

"Đúng vậy, thật là phiền một đống mệnh lệnh trên đường của cô ta, này cũng không cho làm, kia cũng không cho làm, ở đây rõ ràng rất an toàn lại không cho đi vào."

"Cô cho rằng cô là ai? Lãnh đạo quốc gia sao? thế giới Văn Minh sớm đã tàn, cô xem như cọng hành gì mà ở chỗ này làm lão đại."

"Tôi thấy Tần Cầm tiểu thư rất tốt, vừa đấm vừa xoa, lại nguyện ý cho chúng tôi tự do nhất định, cũng không biết nhóm người này nghĩ như thế nào, một hai phải để cô làm lão đại."

"Ai biết, không chừng cô ta có bản lĩnh ngầm gì đó thì sao."

"Ha ha ha ha ha"

Càng nói càng khó nghe.

Nội chiến một khi bạo phát, thì có điểm ức chế không được.

"Lão tử không làm! cô cho rằng lão tử thật sự sợ cô? Lão tử chính là muốn đi dạo trung tâm thương mại, cô làm gì được tôi?"

Vừa nói, một bên khiêng một khẩu AK-47, sải bước đi đến thang máy.

Diệp Lương đứng ở chỗ đó, sắc mặt như cũ lạnh nhạt.

Có người thứ nhất mở đầu, lại còn không có xảy ra chuyện gì, tiếp đến là người thứ hai, thứ ba, liên tiếp có người rời đi.

Vốn dĩ đoàn đội hơn một trăm người, rời đi mất bảy tám chục người, chỉ còn lại có hai mươi người. Ngồi dưới đất, chậm chạp không có rời đi.

Nửa ngày sau, nhìn không có người nào lại rời đi, Diệp Lương ra tiếng

"Thạch Đầu, kiểm kê nhân số"

"Vâng."

Tô Yên an tĩnh đứng ở bên cạnh Diệp Lương, tầm mắt cô không ngừng đảo qua toàn trường.

Rốt cuộc là vì sao?

Rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai lầm, khác hoàn toàn với trong truyện

"Tê tê tê tê ~"

Hương vị quen thuộc a.

Tiểu Hồng khẽ meo meo ra tiếng.

Tô Yên cúi đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng.

"Ân? Có ý gì?"

"Tê tê tê tê tê ~"

hương vị hư thối trộn lẫn với mùi kẹo sữa dâu tây của chị a.

Vừa nói xong Tiểu Hồng hừ hừ hai tiếng.

"Tê tê tê tê tê ~"

Rất giống cái người mà ngày đó buổi tối em cắn đó.

Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng là cực kỳ giống.

Tô Yên chậm rì rì nói

"Ở đâu?"

Cô vừa dứt lời, ánh mắt Diệp Lương nhìn lại đây.

Tô Yên yên lặng bắt tay ra phía sau.

Đầu nghiêng sang bên cạnh.

Tiểu Hồng bị Tô Yên giấu sau người, yên lặng phun lưỡi rắn.

"Tê tê tê tê tê ~"

Không biết, nhưng mà em có thể đi tìm xem.

Nói xong, Tiểu Hồng liền theo cẳng chân Tô Yên bò xuống, dọc theo góc tối, uốn lượn rời đi.

Vặn vẹo eo xà, bắt đầu tìm kiếm ở địa phương to như vậy.

Mà mọi người đang tiến hành cướp đoạt, động tĩnh làm ầm ĩ càng lúc càng lớn, cười vui, cao hứng, còn có thanh âm cuồng hoan đánh nát đồ vật.

Sắc nhọn chói tai, thật giống như cố ý làm cho người phía dưới nghe.

Diệp Lương nguyên bản đứng ở vị trí cửa, cô đột nhiên mí mắt nhảy dựng.

Sở dĩ có thể sống sót từ trong vô số chiến trường mà ra, một phần lớn nguyên nhân chính là dựa vào quan thứ sáu của cô.

Phán đoán xác suất trăm phần trăm.

Diệp Lương ra tiếng

"Bao Tử, đi ra ngoài nhìn xem."

"Vâng"

Trong nháy mắt một đạo tàn ảnh lướt qua bên người, nhanh chóng biến mất.

Một phút đồng hồ sau, Bao Tử lại lần nữa trở về. Sắc mặt trắng bệch ngưng trọng, không nói được nên lời.

Mỗi lần chỉ cần Bao Tử lộ ra biểu tình này liền biết, xảy ra đại sự rồi.

Thạch Đầu, Triệu Linh đều tụ lại đây, Tần Cầm bởi vì bị thương nên vẫn luôn ở trong xe nghỉ tạm, không có xuống xe.

Diệp Lương nói

"Nói đi."

Bao Tử cũng đồng thời mở miệng

"Vây lại đây, rất đông."

_______

Huhu sorry các tình yêu, hôm nay đăng chương muộn quớ á.

Ngày mai tui đi lễ nên có khi sẽ không có thời gian edit để up truyện được. Cho nên hẹn mọi người ngày kia nhaaaaa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi