NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Trong tủ lạnh tản ra băng sương, một đợt một đợt phả tới người Tô Yên.

Cô bị lạnh nên lui sau một bước.

Nghi hoặc ra tiếng

"Vì sao lại ở trong tủ lạnh?"

Tô Đường nâng đôi mắt lên nhìn cô, cả nửa ngày sau mới nói

"Trên người, hương vị, không thích."

Giọng khàn khàn, cố gắng để biểu đạt ra ý mình.

Tô Yên chớp chớp mắt, đi lên trước, dán ở trên người hắn.

Ngây người trong chốc lát, ngẩng đầu nhìn hắn

"Không có hương vị."

Tô Đường bướng bỉnh, yết hầu lăn lộn, thanh âm khàn khàn

"Có"

Trên người hắn, có hương vị tanh tưởi hư thối.

Hắn không thích, phi thường chán ghét.

Nhưng mà, không có cách nào, bởi vì máu chảy trong thân thể hắn, chính là như vậy.

Hắn không thể giết chính mình, chỉ có thể ở trong địa phương lạnh lẽo, chế trụ hương vị kia.

Hắn cúi đầu, nhìn quần áo trên người mình, ân, thực sạch sẽ.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, ra tiếng

"Trên người của anh có hương vị gì?"

Lực chú ý của Tô Đường bị cô hấp dẫn đi, ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn về phía cánh tay Tô Yên, thong thả nâng lên một đầu ngón tay, chỉ chỉ

"Hương vị, hư thối."

Hắn vừa nói xong.

Tô Yên ngẩng đầu, thế nhưng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.

Trên cánh tay cô, là máu của tang thi bên ngoài.

Hắn nói hắn không thích hương vị này, cho nên mới ở trong tủ lạnh.

Nhưng bản thân hắn chính là tang thi, chảy xuôi trong xương cốt của hắn chính là máu này.

Hắn không thích?

Hắn cả chính mình cũng không thích?

Tô Yên lui sau một bước, đi ra phòng bên ngoài, cô sắc mặt bình tĩnh, nghiêng đầu, nhặt lên một tờ giấy còn tính sạch sẽ trên mặt đất.

Lau máu trên tay.

Sau đó từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Lột ra, đưa tới bên môi hắn.

Cô thực nghiêm túc, thanh âm mềm ấm

"Nó rất ngọt."

Lúc này, Tô Đường không có phản kháng, há mồm ăn viên kẹo kia.

Nồng đậm hương vị kẹo sữa dâu tây truyền ra.

Sau đó, Tô Yên lột từng viên ra, đưa qua.

Tô Đường ai đến cũng không cự tuyệt, tất cả đều ăn luôn.

Nửa ngày sau, cô nhân tiện tự ăn một viên, sau đó dừng lại động tác.

Duỗi tay, kéo tay Tô Đường

"Đi thôi"

Tô Đường dừng một chút, sau đó thành thành thật thật để Tô Yên nắm đi ra.

Hắn nhấm nuốt kẹo đường, tùy ý để Tô Yên đưa hắn ra khỏi nơi này.

Tô Yên đứng ở cửa nhìn.

Bên ngoài tang thi càng ngày càng nhiều.

Hương vị tanh tưởi nồng đậm khắp nơi tràn ngập, từ lầu ba đi xuống, giữa đại sảnh tang thi chết một chồng lại một chồng.

Nói là xác chết khắp nơi cũng không quá.

Oanh một tiếng, một tia lôi điện hiện lên, lại lần nữa có một con tang thi cấp ba bị đâm xuyên qua đầu, ầm té ngã trên mặt đất.

Diệp Lương đứng ở phía trước, trên người quần áo dính đầy máu, trong mắt cô sát khí dày đặc.

Như cũ là bộ dáng gặp thần sát thần ngộ Phật sát Phật.

Ở cửa, một chiếc xe jeep bị lật, xăng tí tách đổ ra bên ngoài.

Mà Tần Cầm trên trán tràn đầy máu, cắn chặt răng

"Đi chết đi!!"

Ngọn lửa thiêu đốt xuất kích, chỉ là cánh tay run rẩy, sắc mặt trắng bệch nhìn dáng vẻ thể lực đã chống đỡ hết nổi.

Đám người Diệp Lương, phân biệt làm thành một vòng tròn, bảo hộ những người không rời đi ở bên trong.

Lúc trước những người tự cho là lợi hại, tự ý rời nhóm, sớm đã thành đồ ăn cho tang thi.

Tuy rằng đã chết rất nhiều tang thi.

Nhưng mà phóng mắt nhìn lại, số lượng tang thi chẳng những không có giảm bớt, hơn nữa càng ngày càng nhiều.

Cửa chính, cửa sổ, mái nhà, không ngừng có tang thi nhảy xuống, tranh nhau ùa vào.

Tô Yên đứng ở lầu ba nhìn từng màn này.

Lại nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh mình, đàn tang thi vốn đang sôi nổi đứng ở chỗ này, cũng không biết vì sao, lui đi sạch sẽ.

______

Ầy, có nàng nào muốn edit bộ này với ta hông?

Làm một mình buồn lắm á, hơn nữa có người làm chung cũng có thể đẩy nhanh tiến độ hơn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi