NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

"Tê tê tê tê tê~~"

Có người lên tiếng

"Mau nhìn! Đó là cái gì??"

"Rắn??"

"Con cự mãng này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt."

"Tôi nhận ra được, là rắn của Tô Yên, con rắn kia lớn lên thực xấu, khẳng định chính là nó!!"

Tần Dương sửng sốt, sau đó âm trầm mở miệng

"Nổ súng!"

Ở cửa căn cứ Văn Minh, tiếng súng vang lên khắp nơi.

Có người bị bắn xuyên qua trực tiếp biến thành cái sàng.

Túc Thiên phản ứng nhanh nhất, đã nhanh chóng tạo nên tường đất ngăn cản.

Tô Đường không có phản ứng gì, chỉ ngơ ngác nhìn màn hình.

Cho đến khi con rắn xuất hiện trước màn hình, nhìn thấy Tô Yên được con mãng xà bảo hộ ở giữa.

Cô hoàn toàn không bị thương gì, đứng ở đó, sắc mặt bình tĩnh.

Lúc này, có một viên đạn bắn xuyên qua trái tim hắn.

Nhưng mà....

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua vết thương đó.

Không chút nào để ý.

Trái tim hắn vốn đã ngừng đập.

Dù có bắn thêm mười phát nữa, hắn cũng không xảy ra chuyện gì, vẫn tung tăng nhảy nhót.

Móng tay tạch một tiếng, biến dài ra.

Móng này đen đậm, nhìn qua phá lệ dọa người.

Tốc độ thân thể phản ứng thật nhanh, lập tức nhảy lên mặt tường của căn cứ Văn Minh, nhìn xuống.

Những con tang thi kia đi theo sát hắn, ngoài ra còn có mười mấy con tang thi cấp ba.

Thân thể nhanh chóng di chuyển, giống như là đang chém cải trắng, từ đầu tường thành bên này, chém tới đầu bên kia.

Đầu người, từng cái từng cái rơi xuống.

Túc Thiên nheo lại đôi mắt, nhìn cục diện hiện tại, thế nhưng cảm thấy buồn cười.

Hắn là con người, lại cùng tang thi tham gia mặt trận chiến đấu với con người.

Trên thế giới này còn việc gì buồn cười hơn sao??

Nhanh chóng, máu tươi tràn ngập xung quanh, tang thi tụ tập ngày càng nhiều.

Túc Thiên thiết lập phòng ngự, những con tang thi cấp thấp, sẽ không nhận địch với bạn.

Chính chúng nó cũng không nhận ra hắn có quan hệ với tang thi vương.

Ở trong mắt chúng nó, hắn chỉ là một khối thịt di động mà thôi.

Một mặt chống đỡ tang thi, một mặt lại đề phòng nhân loại.

Khói thuốc súng và chiến lửa tràn ngập, còn có xu thế muốn đem căn cứ cuối cùng của nhân loại phá hủy, hoàn toàn trong tư thế sụp đổ.

Tô Đường cũng nhanh chóng nhảy xuống, đi vào trong căn cứ Văn Minh.

Nói đến đám người Tô Yên đang bị nhốt ở viện nghiên cứu.

Trong nháy mắt khi phát súng thứ nhất bắn ra, Tô Yên liền nhanh chóng thả Tiểu Hồng ra.

Chỉ là trong thời điểm tránh né, gương mặt bị viên đạn xẹt qua một chút.

Sau đó, Tiểu Hồng liền vòng cuộn thành một đống, bảo vệ Tô Yên bên trong.

Tầng da kia của Tiểu Hồng, thật đúng là pháp bảo phòng ngự.

Cũng là vì Tiểu Hồng đột nhiên xuất hiện, làm số người còn sống tranh nhau đi ra phía sau Tiểu Hồng.

Lúc này mới tránh được một kiếp nạn.

Tiếng súng bắn phá vừa mới kết thúc, sau đó là trên mặt đất vệt nước bị thông điện.

Cũng may lượng điện không đến mức chết người.

Chờ hết thảy kết thúc, Tiểu Hồng giãn thân thể ra, để Tô Yên ra ngoài.

Triệu Linh che lại cánh tay mình.

Chỗ đó vừa mới bị viên đạn bắn xuyên qua, còn đang chảy máu.

"Lão đại, làm sao bây giờ? "

Cô ấy dò hỏi Diệp Lương.

Diệp Lương vẫn chưa trả trời, chỉ nghiêng đầu, nhìn vào phía cửa nhắm mắt lại.

Thanh âm ầm ầm vang lên, cửa mở ra. Có rất nhiều người mặc một thân quần áo ngụy trang chạy ùa vào, tay cầm súng ống.

Phía sau những người đó, còn có một ít người mặc quần áo màu trắng nâng cáng.

Sau đó, bỗng có tiếng loa phát ra

"Không được phản kháng còn có thể sống. Phản kháng, bắn chết tại chỗ. "

Từng câu từng câu truyền ra.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, nơi này là chỗ kiếp trước nguyên thân chết, là một tòa viện nghiên cứu. "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi