NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Nguyên thân có dũng có mưu, nhưng cũng chỉ giới hạn ở trên chiến trường, đối với nội đấu, cô vẫn không am hiểu mấy.

Trên địa cầu, ba đại thượng tướng tạo thành thế chân vạc, hai vị thượng tướng khác đã sớm bất mãn thật lâu.

Đều đang âm thầm ngo ngoe rục rịch muốn nuốt đối phương.

Một năm sau, nguyên thân chết vào trận phong ba tranh đấu này, bị đẩy tội thông đồng với địch, chết không chỗ chôn, trên lưng còn gánh một thân tiếng xấu.

Mười lăm phút sau.

Một thiếu tướng mặc một thân quân trang xuất hiện ở phòng bệnh.

Người kia ngũ quan không tồi, nhưng là liếc mắt một cái lại thấy có chút âm nhu.

Trong ánh mắt lấp lóe độc ác.

Là nhân vật tàn nhẫn.

Tô Yên cũng nhận ra được, hắn là Tôn Hi.

Là con trai của Tôn Minh thượng tướng.

Nghe nói Tôn Minh rất thương yêu đứa con trai này.

Tuổi còn trẻ đã lên quân hàm thiếu tướng, phương diện này rốt cuộc là do nỗ lực hay là dựa vào cha hắn, cũng không ai biết.

Tôn Hi hành lễ với Tô Yên

"Tô thượng tướng."

Thời điểm nói, lộ ra một nụ cười tự nhận là hoàn mỹ.

Sau đó, tháo xuống bao tay trắng trên tay.

Ánh mắt liếc hướng giường bệnh, tầm mắt một chút một chút đánh giá Diệp Tiêu ngồi ở trên giường.

Sau đó cười ý vị thâm trường

"Người tự nhiên? Suy yếu như vậy?"

Diệp Tiêu bị hắn nhìn nên cúi đầu, tay nắm chặt khăn trải giường.

Tô Yên đi qua, chắn trước mặt hắn.

"Hắn sắp cùng ta ký kết hôn ước, vì sao muốn mang hắn đi? Có loại cơ mật nào mà ta không có quyền biết?"

Tôn Hi bộ dáng bừng tỉnh

"Trách không được, Tô thượng tướng che chở hắn như vậy, hóa ra là như thế này."

Ngôn ngữ cũng không có chút nào cung kính.

Diệp Tiêu ngẩng đầu, nhìn nữ tử che trước mặt hắn.

Sau đó, chậm rì rì đứng dậy.

Bàn tay tái nhợt, khớp xương rõ ràng, kéo lại tay Tô Yên

"Tôi...tôi.."

Do dự, như là muốn nói cái gì.

Tô Yên nghiêng đầu, tới gần hắn,

"Muốn nói cái gì?"

Diệp Tiêu nhỏ giọng nói

"Tôi không muốn đi cùng hắn."

Hắn cúi đầu, hơn nữa bộ dáng nhút nhát sợ sệt, thân thể gầy yếu kia.

Liền giống cô vợ nhỏ đứng ở phía sau Tô Yên vậy.

Tô Yên cầm tay hắn

"Tất nhiên sẽ không."

Dù cho mặt cô không biểu tình, một bộ dáng lạnh như băng.

Nhưng là nghe lời nói của cô, lập tức khiến cho người yên ổn.

Tô Yên vừa dứt lời, Tôn Hi đối diện tức khắc liền nở nụ cười.

"Tô thượng tướng, cũng không nên hứa hẹn sớm như vậy."

Tôn Hi giống như chủ nhân, khắp nơi đánh giá phòng bệnh.

Hắn vuốt ve bao tay màu trắng.

Chờ cười đủ rồi, trên mặt cười chậm rãi ẩn đi, một đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Tiêu.

Nhưng lại nói với Tô Yên

"Tô thượng tướng không phải còn chưa ký kết khế ước cùng hắn sao?

Hắn là người ngài mang từ chiến loạn về, hết thảy về hắn, vẫn phải điều tra cho rõ.

Cho nên hôm nay, tôi phải dẫn hắn rời đi, cẩn thận thẩm vấn."

Tô Yên an tĩnh trong một cái chớp mắt, chậm rãi nói

"Dù cho là cha cậu tới, cũng không dám nói như vậy cùng ta, ai cho cậu lá gan đó?"

Tôn Hi thân thể cứng đờ.

Từ trước đến nay hoành hành ngang ngược quen rồi.

Ỷ vào là trưởng tử Tôn gia, được Tôn thượng tướng yêu thương, vô luận gặp được ai đều sẽ cho hắn ba phần mặt mũi.

Thế cho nên đây vẫn là lần đầu bị ném mặt mũi như vậy trước mặt cấp dưới.

Ánh mắt Tôn Hi như rắn độc, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.

Muốn khống chế lửa giận trong lòng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười.

Chỉ là tươi cười này nhìn qua, có chút vặn vẹo.

"Tô thượng tướng nói như thế, là quyết tâm muốn cùng Tôn gia ta đối địch?"

Tô Yên mí mắt buông xuống, chỉ nghe lạch cạch một tiếng.

Súng bên hông đã ở trên tay cô.

Tức khắc, không khí khẩn trương lên

"Dĩ hạ phạm thượng, luận tội hẳn là bắn chết ngay tại chỗ."

Chậm rì rì nói ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi