NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: thuha5802

Beta: Tinh Niệm

Triệu Lâm lại lần nữa sửng sốt.

Thượng tướng mỗi ngày bỏ ra hai giờ tới chăm sóc nam nhân?

Đây quả thực, không thể tin được.

Nói thật, ở rất nhiều thời điểm, không, hẳn là toàn bộ thời gian, Triệu Lâm sẽ không coi Tô Yên là một nữ nhân.

Cô là chiến thần.

Bách chiến bách thắng, so với nam nhân còn mạnh mẽ hơn.

Thế cho nên lúc hắn nghe được thượng tướng thế nhưng sẽ vì việc nhi nữ tình trường mà bị ràng buộc, khó tránh khỏi cảm thấy, không thể tin được.

Chỉ là rất mau phản ứng lại, đồng ý

"Vâng."

Sau đó, nhắm mắt theo đuôi phía sau thượng tướng.

Tô Yên thiếu chút nữa giết chết Tôn Hi, vậy nên tới buổi sáng ngày hôm sau, liền lập tức bị Tôn Minh thượng tướng mời đi uống trà.

Tuy rằng đều là thượng tướng, nhưng lý lịch Tô Yên vẫn hơn so với hai người kia một ít.

Mới vừa bước vào, liền phát hiện trong sân không chỉ có Tôn Minh thượng tướng.

Còn có những người có quân hàm khác trong Tôn gia.

Hai cậu của Tôn Hi, một người anh trai, còn có một người bác cả.

Tất cả đều ngồi ở đây chờ cô.

Không khí yên tĩnh, Tô Yên nâng mắt đảo qua mọi người.

"Tôn Minh thượng tướng."

Hô một tiếng, liền xem như chào hỏi.

Sau đó, duỗi tay kéo ra ghế dựa bên cạnh, ghế dựa cùng mặt đất cọ xát phát ra thanh âm chói tai.

Tô Yên ngồi xuống.

Triệu Lâm dáng người đĩnh bạt đứng ở phía sau.

Tôn Minh thượng tướng tóc nửa trắng, chải đến gọn gàng.

Trên mặt đầy vẻ mặt ôn hòa, cũng không nói lời nào, chỉ là bưng cốc trà trước mặt một ngụm một ngụm uống.

Bọn họ không ra tiếng, Tô Yên cũng không nói.

Cô chỉ tháo bao tay màu trắng trên tay xuống.

Đặt ở trên bàn.

Sau đó, bưng lên ly trà trước mặt.

Nhưng thật ra rất trầm ổn.

Năm phút đồng hồ sau, cậu cả của Tôn Hi rốt cuộc mất kiên nhẫn.

Phịch một tiếng, đập tay lên bàn.

"Tô Yên! Cô vô duyên vô cớ đả thương Hi Nhi, dù cho cô là thượng tướng, cũng không thể ỷ vào thân phận của mình, khinh nhục cấp dưới!"

Cậu cả lớn lên hơi béo, hắn đập một cái vào bàn, cả cái bàn đều run rẩy.

Tô Yên nhìn hắn một cái.

Nửa ngày sau

"Xem ra cháu ngoại trai của ông sở dĩ dám lớn lối như vậy, cũng đều là do cậu của hắn có công dạy bảo a."

Cậu cả tức đến sắc mặt đỏ lên

"Tô Yên, cô!!!"

Tô Yên lãnh đạm

"Một trung úy đã dám hô to gọi nhỏ như vậy, là ai cho hắn lá gan, là hắn cậy vào ai?"

Thời điểm nói chuyện, tầm mắt đảo qua Tôn Minh thượng tướng ngồi đối diện chậm chạp không có ra tiếng.

Ở đây không có một ai dám lên tiếng.

Không khí lại lần nữa yên tĩnh.

Cho đến khi, Tôn Minh ngồi đối diện, ánh mắt nheo lại, lên tiếng

"Tô Yên, là cô đả thương con ta trước, cô còn muốn nói gì?"

Tôn Minh nói, từ trên cao nhìn xuống, phảng phất đang đợi Tô Yên xin lỗi cùng yếu thế.

Đại khái cũng là thói quen.

Tôn thị gia tộc cắm rễ đã vài thập niên, phàm là người có đầu óc đều sẽ không đối nghịch Tôn thị gia tộc.

Tô Yên uống một ngụm trà trước mặt.

Chậm rãi nói

"Hắn dĩ hạ phạm thượng, ấn theo pháp luật hẳn là nên bắn chết, nếu hắn còn sống, vậy chờ vết thương lành lại, thì phải tự mình tới thỉnh tội với tôi."

Dứt lời, Tôn Minh đối diện sắc mặt có chút khó coi.

Những người họ hàng bên cạnh đều cười lạnh.

Cậu hai của Tôn Hi ra tiếng

"Tô Yên, cô là đang nói đùa...."

Còn chưa dứt lời, đột nhiên từ cửa ùa vào mấy chục quân nhân.

Tô Yên ngồi ở vị trí, như cũ một ngụm một ngụm uống trà.

Người đối diện sửng sốt, khi những họng súng đồng thời chĩa vào bọn họ, những người này sắc mặt biến đến thập phần khó coi.

Bác cả của Tôn Hi vẫn luôn không nói gì, bây giờ mới ra tiếng

"Cô đây là có ý tứ gì?!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi