NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Diệp Tiêu không xác định, nhịn không được hỏi

"Anh làm cái gì, em đều sẽ không vứt bỏ anh?"

"Sẽ không."

Cô trả lời dứt khoát.

Hắn đánh bạo hỏi

"Nếu anh làm chuyện mà em thực tức giận thì sao?"

Tô Yên cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nói

"Anh làm cái gì, em đều sẽ không tức giận. Trừ phi, anh muốn làm chính mình bị thương."

Diệp Tiêu ôm eo cô, ngẩng đầu hỏi

"Vì cái gì tự làm bị thương, em sẽ thực tức giận?"

Hắn ngược lại là hỏi Tô Yên.

Cô trước nay không nghĩ tới vấn đề này.

Hoàn toàn chính là phản ứng tự nhiên.

Chỉ cần một khi hắn bị thương, trong lòng sẽ có lửa giận tràn ra bên ngoài.

Nhưng mà, hắn rất ít khi bị thương, cho nên loại tức giận này số lần rất ít, cô cũng không có cẩn thận nghĩ tới.

Mà Tô Yên cùng Diệp Tiêu đều không có phát hiện.

Tư thế hiện tại của bọn họ, khác chút với trước kia.

Dĩ vãng đều là Tô Yên cường thế, đè nặng Diệp Tiêu.

Hiện giờ tư thế này, lại không biết như thế nào, biến thành Diệp Tiêu ngồi ở ghế trên, ôm Tô Yên, gắt gao giam cầm.

Có chút chuyện, dường như khi hai người ở chung, đã chậm rãi thay đổi.

Cuối cùng, Tô Yên cũng không có đáp án trả lời Diệp Tiêu.

Nhưng mà hắn cả một đêm đều thật cao hứng.

Không chỉ như thế, hắn rốt cuộc cũng trở nên mở lòng chút.

Sẽ chủ động đưa ra một ít yêu cầu, tuy rằng đều là nói rất cẩn thận.

Nhưng đây cũng là tiến bộ.

Diệp Tiêu thân thể một ngày so một ngày tốt hơn.

Chuyển biến khởi sắc đều có thể dùng mắt thường cảm được.

Đương nhiên, rõ ràng nhất chính là, tính tình của hắn cũng đang chuyển biến.

······

Một ngày nào đó giữa trưa, Diệp Tiêu đang dùng thiết bị điện tử thông minh gọi điện thoại cho Tô Yên.

Hắn mặc một thân quần áo thuần trắng sắc, ngồi ở trên sô pha, như là một mỹ thiếu niên từ tranh vẽ đi ra vậy.

Tóc đen hơi hơi cuốn khúc mềm mại, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, da thịt trắng nõn tinh tế, thân thể thon dài.

Nhắm mắt lại, lông mi màu đen vừa cong vừa dài.

Hắn ra tiếng

"Anh muốn đi gặp em."

Không còn là thanh âm khàn khàn như trước.

Mà giống như thanh âm sơn tuyền rơi xuống, dễ nghe như vậy.

Hỗn loạn một chút ủy khuất với rầu rĩ.

Tô Yên duỗi tay nắm bút màu đen, tạm dừng công việc trong tay.

Suy nghĩ trong chốc lát

"Em để Triệu Lâm đi đón anh."

"Không sao, anh có thể tự đi."

Khi nói lời này, đôi mắt Diệp Tiêu mở ra, ánh mắt lóe sáng.

Bởi vì Tô Yên nói như vậy, chứng tỏ cô đồng ý hắn đi tìm cô.

Tô Yên hỏi một câu

"Anh có thể chứ?"

Ở trong ấn tượng của Tô Yên, hắn từ khi dọn vào nhà, liền rất ít ra cửa.

Cô thật sự sợ hắn đi lạc.

Diệp Tiêu nỗ lực gật đầu, gật thật lâu, mới nhớ ra cô không nhìn được.

Liền nói

"Anh có thể."

Lần trò chuyện này sắp kết thúc, Diệp Tiêu chậm rì rì hỏi

"Em nhớ anh chứ?"

Tô Yên lên tiếng

"Ân."

Diệp Tiêu vui vẻ cười

"Được."

Nói xong, điện thoại rốt cuộc cắt đứt.

Tiểu Hoa ở bên cạnh phát ra nam âm non nớt

"Diệp Tiêu tiên sinh, ngài muốn đi tìm chủ nhân sao?"

Diệp Tiêu gật đầu.

"Ân"

Tiểu Hoa tại chỗ xoay một vòng tròn

"Oa ~~ ngài rốt cuộc cũng chủ động, thực vui vẻ."

Sau đó Tiểu Hoa lại nói

"Có cần Tiểu Hoa tìm cho ngài lộ tuyến gần nhất đến quân khu không?"

Diệp Tiêu do dự trong chốc lát, gật đầu

"Được"

"Leng keng, lộ tuyến hình thành. Đi tuyến đường bộ thứ nhất đến trạm xe phía đông, sau đó chọn tuyến xe số 3, liền có thể trực tiếp đến quân khu. Diệp Tiêu tiên sinh cố lên!"

Diệp Tiêu lộ ra tươi cười.

"Được."

Trước khi ra cửa, Tiểu Hoa còn không quên tiến hành tư tưởng giáo huấn với Diệp Tiêu

"Diệp Tiêu tiên sinh, chủ nhân là cực kỳ thích ngài, trong cảm nhận của chủ nhân, ngài còn quan trọng hơn cả thế giới, cho nên ngài hãy yên tâm đi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi