NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Bác sĩ chủ trị gật đầu

"Đương nhiên."

Diệp Tiêu thực vui vẻ, bởi vì rốt cuộc có thể cùng Tô Yên về nhà.

Khó có khi Diệp Tiêu lôi kéo Tô Yên rời đi.

Ngồi trên xe, thực mau liền về tới nhà.

Tô Yên nghi hoặc

"Gấp như vậy?"

Diệp Tiêu đỏ mặt thực nghiêm túc gật đầu.

Chờ đến khi vào trong nhà.

Diệp Tiêu liền lôi kéo Tô Yên tới phòng ngủ, hai người nằm ở trên giường.

Trong nháy mắt kia, Tô Yên có chút hiểu rõ ý Diệp Tiêu.

Cô nằm ở trên giường, cũng không nói lời nào.

Chính là chờ hắn nói.

Chỉ là Diệp Tiêu từ trước đến nay đều bị động, bây giờ đột nhiên càng là gương mặt đỏ bừng không biết muốn mở miệng như thế nào.

Hắn ngã vào trên giường, mắt trông mong nhìn Tô Yên.

Ở đằng kia do dự thật lâu.

Gấp đến hốc mắt đỏ lên, gắt gao lôi kéo tay Tô Yên.

"Anh, anh, ······"

Do dự hơn nửa ngày cũng không nói ra lời trong lòng.

Tô Yên xoay người, trực tiếp đè ở trên người hắn.

Một bàn tay cô chống giường, bốn mắt nhìn nhau.

Sợi tóc rối tung buông xuống.

Cô ra tiếng

"Anh muốn thực hiện nghĩa vụ phu thê cùng em?"

Xoát một chút, Diệp Tiêu sắc mặt đỏ bừng.

Thẹn thùng đến cả người đều muốn đỏ lên.

Nhắm mắt lại, lông mi run rẩy.

Nhưng vẫn là dùng sức gật gật đầu.

Diệp Tiêu gắt gao nắm chặt ga giường, cắn môi, một bộ dáng vô thố kinh hoảng.

Tô Yên vươn ngón tay, chạm vào đôi môi đang bị cắn chặt kia

"Không cần cắn."

Dù muốn cắn, cũng phải để cô cắn.

Nghĩ như vậy, Tô Yên cúi đầu hôn lên.

A, hẳn là nên cắn.

Đau đến Diệp Tiêu phát ra tiếng nức nở.

Một đôi mắt hồng hồng, nước mắt lưng tròng, người không biết còn tưởng rằng là bị khi dễ.

Một hồi âu yếm, bắt đầu từ một cái hôn.

Những chuyện sau đó, đều là thuận lý thành chương.

Môi lưỡi dây dưa, một tay Diệp Tiêu nắm chặt ga giường, tay còn lại ôm vòng eo Tô Yên.

Không biết khi nào, quần áo bị rút đi.

Ở trong căn phòng tối tăm, ái muội đan chéo.

Nguyên bản, Tô Yên còn lo lắng thân thể hắn yếu, hơn nữa còn thẹn thùng như vậy, suy nghĩ mình phải càng thêm chủ động một chút.

Tuy rằng đối với những việc này kỳ thật cô cũng mới lạ.

Dù sao trước kia, đều không cần cô chủ động.

Chỗ nào biết, khi quần áo rút đi, tay hắn ôm vòng eo cô, dùng lực một chút, cục diện quay cuồng, thế nhưng đè cô ở dưới thân.

Tô Yên còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe thanh âm người nọ e thẹn

"Anh sẽ hầu hạ em thật tốt."

Nói xong, thân thể dán sát lại đây, đôi tay thon dài trắng nõn kia, chuẩn xác ấn xuống hai tay cô.

Môi hôn từ trên xuống dưới.

Tô Yên sửng sốt.

Trong quá trình, cô còn nghĩ, hắn dường như có không ít sức lực a.

Sau đó, ái muội bốc lên, kéo ra triền miên lâm li.

Khi Tiểu Hoa kịp thời nghe được trong phòng ngủ truyền đến thanh âm.

Nó che lại đầu to của mình, chạy tới phòng bếp.

Tiếp theo, nhỏ giọng non nớt lầm bầm lầu bầu

"Nam chủ đại nhân gầy yếu như vậy, nên hầm canh gà cho nam chủ đại nhân uống. Ký chủ cũng nên uống, càng có sức lực."

Nghĩ như vậy, Tiểu Hoa bắt đầu hành động.

Dựa theo thực đơn nó sưu tập được.

Bắt đầu hầm canh gà.

Canh gà đại khái cần phải hầm hai giờ đồng hồ.

Nhưng chỉ cần dùng nồi áp điện tử, mười lăm phút là có thể hầm xong.

Tiểu Hoa nghĩ, nam chủ đại nhân suy yếu như vậy, canh gà hầm xong, thì cũng mang vào là vừa?

Mười lăm phút sau, canh gà hầm xong.

Tiếng rên rỉ ái muội bên trong còn không có dừng lại.

Tiểu Hoa ôm cái nồi kia lmchờ ở phòng bếp.

Chờ a chờ, chờ a chờ.

Một giờ sau.

Canh gà lạnh, nó chỉ có thể đặt canh gà lại vào trên bếp giữ nhiệt.

Sau đó lại là chờ a chờ, chờ a chờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi