NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên từ lúc mới bắt đầu là cẩn thận thưởng thức, đưa ra đánh giá, sau đó dần dần biến thành, hắn thích là mua.

Ba giờ sau.

Khi hai người lại lần nữa tiến vào một cửa hàng.

Tô Yên

"Thích cái nào?"

Diệp Tiêu

"Cái kia."

Ngón tay thon dài duỗi ra.

Nhân viên cửa hàng Đứng ở bên cạnh còn chưa kịp thấy rõ là thích cái nào.

Tô Yên đã nói

"Mua"

Bỏ qua luôn cả bước thử đồ, cầm quần áo được đóng gói, sau đó, chạy lấy người.

Lại qua hai giờ.

Diệp Tiêu vẫn nhiệt tình đi dạo phố.

Còn ở thật cao hứng nhìn khắp nơi.

Tô Yên mắt nhìn cấp dưới của mình.

Trong tay những vệ binh đó, mỗi người cầm theo một đống túi mua hàng.

Trong ngực Triệu Lâm cũng đầy là vật trang sức cùng mấy món đồ chơi linh tinh.

Tô Yên giữ chặt tay Diệp Tiêu, dừng lại.

Diệp Tiêu sửng sốt một chút

"Làm sao vậy?"

Tô Yên ấn bờ vai của hắn, kéo người xuống.

Sau đó, ngẩng đầu, hôn sâu một cái thật lâu.

Tức khắc, Diệp Tiêu thẹn thùng.

Gương mặt hồng hồng nhìn Tô Yên.

Tựa hồ, bị Tô Yên hôn một chút, hắn còn cao hứng hơn là mua đồ.

Tô Yên ra tiếng

"Có đói bụng không? Về nhà ăn cơm."

Diệp Tiêu bị hôn một cái, lực chú ý tất cả đều ở trên môi Tô Yên.

Cô nói cái gì, chính là cái gì.

Đầu gật gật.

Sau đó, đã bị Tô Yên lôi đi.

Vừa đi, Triệu Lâm liền nhẹ nhàng thở ra.

Cuối cùng cũng về nhà.

Đi dạo phố một ngày, thế mà hắn cảm giác so với một ngày huấn luyện ma quỷ còn muốn mỏi mệt hơn.

Tới cửa nhà, Diệp Tiêu đi xuống xe, vẫn luôn lôi kéo tay Tô Yên, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Làm sao vậy?"

Diệp Tiêu nhắm mắt lại, chu miệng lên.

Tô Yên trong mắt hiện lên một tia ý cười.

Ấn người ở trên xe, hôn xuống.

Chờ đến khi bọn họ về nhà, sắc trời đã sớm đen.

Người máy Tiểu Hoa thanh âm non nớt nói

"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh, hoan nghênh về nhà."

Bởi vì Tiểu Hoa đột nhiên biến hóa, khiến Tô Yên nhìn nhiều cái "thùng rác" kia hai lần.

Sau đó, người máy Tiểu Hoa lại nói

"Chủ nhân, Diệp Tiêu tiên sinh, có thể dùng cơm. Người máy Tiểu Hoa đã chuẩn bị tốt bữa tối cho hai vị."

Nghiễm nhiên một bộ hình tượng người máy gia dụng tận chức tận trách.

Đay vẫn là cái " Thùng rác" cả ngày ôm đùi cô, khóc chít chít, trong đầu mỗi ngày mộng mơ- Tiểu Hoa sao?

Cô ở trong đầu dò hỏi

"Tiểu Hoa, em bị làm sao vậy?"

Tiểu Hoa trả lời

"Nào có, em vốn dĩ chính là thế này a."

Tô Yên

"Nói thật."

Tiểu Hoa dùng một chút, sau đó thành thật nói

"Em nhìn thấy có cameras, liền xem qua một chút cái tiết mục này, nhân khí cao, người ta cũng muốn lên màn hình, lưu lại một ấn tượng tốt nha."

Chờ đến khi lên TV, nó muốn cắt một đoạn kia thành video, vĩnh viễn lưu lại.

Lần đầu tiên biến thành đồ vật, là có thể ghi vào sử sách rồi.

Thật sự là quá tuyệt vời.

Tô Yên nghe này lời này, lười nói cái gì nữa.

Ngồi vào trước bàn ăn, vẫn như cũ hai phần bò bít tết.

Người máy Tiểu Hoa chạy trước chạy sau xum xoe.

Chờ vội xong, còn sợ màn ảnh không chụp nó cho rõ ràng lắm, một khuôn mặt to tất cả đều duỗi lên trước mặt máy quay.

Giọng nói non nớt nhỏ nhẹ

"Phải chụp ta đẹp một chút, soái khí một chút nha~"

Nói xong, lúc này mới yên tâm rời đi.

Vào lúc ban đêm, kỳ video đầu tiên đã được cắt nối biên tập.

lượng truyền phát tin đều khiến tổ tiết mục cấp khiếp sợ rồi.

Dù biết rằng quay chụp Tô Yên thượng tướng sẽ mang đến độ hot rất lớn.

Nhưng lại không nghĩ tới, sẽ có lực chú ý lớn như vậy.

Bình luận phía dưới video, thực mau đã phá mức mười vạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi