NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Hắn nói chuyện nhìn có vẻ như rất nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật đang từng bước ép sát.

Nhất định phải hỏi ra một cái lý do.

Bày ra tư thế kia, nếu nàng nói dối thì một giây sau phải bỏ mạng tại đây.

Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn

"Chàng thật sự không hiểu?"

"Không hiểu."

Tô Yên tháo dây cột tóc trên đầu xuống.

Lộ ra mái tóc dài, gió nhẹ thổi tới, phiêu động trong gió.

Làm cho gương mặt nàng càng thêm một phần nhu mì thục nữ.

Tô Yên nói

"Như vậy thì sao?"

Hoa Khuynh hơi nhíu mày

"Mời ân nhân nói kỹ càng hơn."

Nàng chậm rãi thò lại gần, dựa vào hắn.

Sau đó, đôi môi đỏ dán lên bờ môi mỏng kia, khẽ chạm vào một chút, ngữ khí nghiêm túc

"Ta muốn chiếm giữ chàng cho riêng mình, cái này có tính là lý do không?"

Nói xong nàng hạ mắt, cắn lên khóe môi mỏng lạnh băng kia.

Tay ôm lấy bờ vai của hắn, cả người đều dán ở trong lồng ngực hắn.

Hoa Khuynh vẫn không nhúc nhích.

Trong đôi mắt trước giờ không có bất kỳ một gợn sóng nào, khi nghe đến câu nói muốn chiếm cho riêng mình kia của nàng, không nhịn được mà rung động.

Tô Yên hôn trong chốc lát, thấy hắn không có phản ứng.

Ngẩng đầu, nghiêm túc lên tiếng

"Mạng chàng do ta cứu, nên chàng phải là của ta."

Nói rồi, nàng cũng không có thêm lời nào nữa, cứ vậy nhìn hắn, chờ đợi hắn trả lời.

Rốt cuộc, tay Hoa Khuynh hướng xuống, vòng qua ôm lấy eo Tô Yên, hắn đứng lên, thuận tay nhấc hẳn người lên, trực tiếp ôm Tô Yên vào trong lồng ngực mình.

Vốn cho rằng nàng muốn lấy thứ gì trên người mình.

Không nghĩ tới, lại là nguyên nhân này.

Đôi mắt hắn nhìn xuống

"Nếu ân nhân phản bội, sẽ bị ta thiên đao vạn quả."

Trong âm thanh của hắn mang theo tiếng cười nhạt, người không biết còn tưởng rằng hắn ôm lấy nàng, ghé vào bên tai, nói lời âu yếm.

Tô Yên thấy hắn tựa hồ đã tiếp nhận, nàng cũng thực nghiêm túc gật đầu

"Đương nhiên."

Bộ dạng nàng hiển nhiên, làm Hoa Khuynh bật cười.

"Ân nhân thật hợp với khẩu vị của ta, làm cái gì đều có thể khiến ta vui vẻ."

Lúc nói những lời trêu đùa này, hơi thở âm trầm bức người kia tựa hồ đã biến mất.

······

Tô Yên vốn tưởng rằng ở chỗ này tu dưỡng mấy ngày rồi sẽ đi tìm Thánh Khí.

Nào biết, vào một ngày nọ, khi nàng đi ra ngoài bốc thuốc trở về, bị một đám người không quen biết ngăn cản.

Người dẫn đầu đánh giá Tô Yên một lượt từ trên xuống dưới, giữa mày mang theo ngạo khí

"Đi theo chúng ta."

Tô Yên đứng bất động ở chỗ đó, chỉ nhìn bọn họ.

Người dẫn đầu kia khinh thường hừ lạnh một tiếng, liền xuất hiện một người khác có vẻ rất lợi hại, là kỳ Nguyên Anh.

Người kia đứng ở bên cạnh, không nhúc nhích.

Tên dẫn đầu cất giọng

"Đi theo chúng ta, hoặc là, chết."

Xem tình huống này, tất nhiên là đánh không lại.

Đã đánh không lại, vậy chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.

Có lẽ, Hoa Khuynh sẽ đến cứu nàng?

Thời điểm khi nàng tới gần tên dẫn đầu, một mùi hương lạ truyền đến.

Trước mắt Tô Yên tối sầm, sau đó hoàn toàn ngất xỉu, không có ý thức.

Ngay khi nàng ngất xỉu, nghĩ nghĩ, ở thế giới huyền huyễn này, động một tí là bị hạ độc.

...

Khi Tô Yên tỉnh lại, thấy mình ngồi ở trên ghế.

Nhìn xung quanh, phát hiện đây là một thính đường cổ kính.

Bàn ghế làm bằng gỗ hoa lê, trên trần nhà trưng bày Cửu Long, chính khí lượn lờ lan tỏa khắp nơi.

Trong thính đường này bày biện không nhiều đồ vật lắm.

Nhưng lại toát lên một vẻ đẹp cổ xưa cùng xa hoa.

"Tỉnh rồi sao, tiểu cô nương."

Một nam nhân mặc cẩm y thêu bào, ước chừng hơn bốn mươi tuổi.

Khuôn mặt hắn ta vô cùng hòa ái, vừa thấy như là một người lương thiện.

Đáng tiếc cặp mắt kia, tâm kế dục vọng quá nặng.

Tô Yên nhìn hắn nửa ngày

"Ông là ai?"

Nam nhân trung niên cười rộ lên

"Ta là phụ thân của Hoa Khuynh, không biết con ta có từng nhắc qua với cô chưa?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi