NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Hắn đáp

"Đúng vậy."

Lúc sau, hắn lại nói một câu

"Ân nhân biết thôn Xà Nhân?"

Tô Yên gật gật đầu

"Nếu muốn đến thôn Xà Nhân chỉ cần đi theo hướng tây là có thể nhìn thấy."

Nàng lấy dữ liệu trong cuốn tiểu thuyết "Yêu Vương giáng thế" nói cho hắn biết.

Hoa Khuynh cúi đầu, chậm chậm nhìn nàng, không nói gì.

Con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, như muốn nhìn thấu hết thảy tâm hồn nàng.

Tô Yên chớp chớp mắt

"Làm sao vậy?"

Hoa Khuynh khẽ mở môi mỏng

"Ân nhân thật đẹp mắt."

Nghe vậy, Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thành thật gật đầu

"Ta biết ta rất đẹp."

Nhìn bộ dạng nàng thản nhiên thừa nhận, Hoa Khuynh ngửa đầu cười lớn.

Hắn không có nói nữa, tiếp tục ôm Tô Yên đi.

Những lời ân nhân vừa mới nói cho hắn, cũng chính là những gì trong quyển bí tịch kia có nhắc đến.

Thế nhân đều biết thôn Xà Nhân ở nơi mặt trời rơi xuống.

Nhưng lại không một ai biết tiến vào thôn Xà Nhân như thế nào.

Trong lúc rảnh rỗi, hắn cũng từng đi lật qua rất nhiều sách.

Có điều cũng không có quyển sách nào đề cập đến biện pháp tiến vào thôn Xà Nhân.

Nhưng nàng lại biết.

Lúc nàng nói chuyện này, không hề do dự, mà là khẳng định chắc chắn.

Có thể thấy được, ân nhân của hắn cũng biết rất nhiều thứ.

Nghĩ như vậy, một mạch đi thẳng về phía Tây.

...

Vậy rốt cuộc là tiến vào thôn Xà Nhân như thế nào?

Đuổi theo mặt trời, một đường hướng về phía Tây, trong lòng nghĩ muốn đến thôn Xà Nhân.

Cứ đi như vậy, thời điểm ánh sáng tắt hẳn, thôn Xà Nhân sẽ xuất hiện.

Thật huyền diệu.

Trong "Yêu Vương giáng thế" chính là miêu tả như vậy.

Bọn họ được thần thương hại... đại khái là có liên hệ cùng Thánh Khí kia.

Hoa Khuynh vẫn ôm Tô Yên, chậm rì rì tiến về phía Tây.

Từ xa có một hòa thượng khoác áo cà sa, một tay cầm bát, một tay cầm thiền trượng, hai chân trần trụi từng bước đi tới.

Thiền trượng đung đưa, phát ra âm thanh " đinh linh đinh linh".

Tại một nơi hoang vắng ngay cả một ngọn cỏ cũng không có, lại xuất hiện một vị hòa thượng, quả thật làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Hòa thượng kia đi tới chỗ hai người bọn họ.

Đôi mắt hòa thượng vẫn luôn nhìn Hoa Khuynh.

Cho đến khi hai người chỉ còn cách một đoạn, thì dừng lại.

Hoa Khuynh mỉm cười, chậm rãi lên tiếng

"Hòa thượng, chặn đường rồi."

Hòa thượng kia hình như cố ý chắn ở trước mặt Hoa Khuynh.

Bởi vì nếu dựa theo lộ trình ban đầu, bọn họ cách nhau rất xa, căn bản sẽ không đụng nhau.

Hòa thượng nhìn Hoa Khuynh có chút hoảng hốt.

Sau đó, lại nhắm mắt

"A di đà phật, thí chủ, quay đầu là bờ."

Hoa Khuynh cười nhạt, mày hơn nhướn lên

"Bờ là nơi nào? Ta vì cái gì phải quay đầu?"

Âm thanh của hắn lười biếng, cùng với tiếng nói trịnh trọng thông báo của hòa thượng kia,so sánh một chút, hắn ngược lại càng có vẻ không để ý.

Hòa thượng lắc đầu, trong miệng như cũ niệm "A di đà phật"

"Thí chủ, ngài chấp niệm quá sâu, đã trở thành điên cuồng. Nếu cứ nhất định phạm sai lầm, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng."

Tô Yên nhịn không được nhìn mà hòa thượng này một cái.

Ánh mắt không tồi.

Hoa Khuynh luôn chú ý tới động tác của Tô Yên.

Hắn nâng mí mắt lên, con ngươi thâm trầm đối đầu với ánh mắt của hòa thượng

"Ngươi đang nói cái gì vậy? Nghe thế nào cũng không hiểu?"

Hoa Khuynh căn bản không có ý tiếp lời, chỉ cảm thấy hòa thượng này nói mãi làm tâm thật phiền.

Hòa thượng vẫn nhắc lại

"Thí chủ nếu cứ mãi chấp mê bất ngộ, sẽ khiến cho trăm họ lầm than, mong ngài vì thiên hạ bá tánh mà suy nghĩ lại."

Hoa Khuynh nhoẻn miệng cười

"Còn dông dài nữa, liền rút đầu lưỡi ngươi."

Hơi thở âm trầm trên người hắn tỏa ra.

Một người đại biểu cho hắc ám tàn độc, một người đại biểu cho Quang Minh chính nghĩa.

Cẩn thận đối chiếu, hòa thượng yếu hơn một chút.

Tô Yên nhìn tình huống hiện tại, trong lòng nghĩ nghĩ, nhưng cũng không chen lời vào.

Trong đầu, giọng nói Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, kích phát tính năng phó bản, vị đại sư này mai sau sẽ là người cứu vớt thế giới, có tác dụng rất lớn, yêu cầu ký chủ bảo vệ tốt người phe ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi