NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Vio

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên thấy hắn đột nhiên hôn môi cũng không có gì bất ngờ.

Bởi vì nàng cũng sẽ đột nhiên hôn hắn.

Ví dụ, lúc hắn nghi ngờ nàng, còn có lúc hắn tức giận.

Sau đó, hai người liền ở trong một viện tử do thôn dân sắp xếp.

Sáng sớm hôm sau, nghe được trước cửa truyền đến âm thanh.

Tô Yên rời giường, đẩy cửa ra.

Vẫn là vị thôn dân hôm qua dẫn đường cho bọn họ.

Người kia đầu tiên thi lễ với Tô Yên, sau đó nói

"Hai vị, vị này chính là Thánh Nữ của chúng ta gọi là Thánh Nhu.

Theo ý của trưởng lão, để các ngươi tiếp xúc nhiều hơn, hy vọng có thể mau chóng quen thuộc."

Cùng lúc, vị nữ tử kia tháo khăn che mặt xuống.

Lộ ra một gương mặt mang theo tươi cười rất là thanh thuần.

"A, là các ngươi, chúng ta đã từng gặp nha.

Hôm qua cảm ơn ngươi, nếu không phải ngươi, ta đã té ngã rồi."

Lúc nói, mặt nàng vô tội, một bộ cảm kích.

Khác với hôm qua, hôm nay Thánh Nhu mặc một thân y phục màu trắng.

Mang theo cảm giác thánh khiết.

Tô Yên nghiêng người cho nàng đi vào.

Thánh Nhu ánh mắt thật mau đã dừng ở trên người Hoa Khuynh.

Nàng cười mi mắt cong cong

"Xin chào, ta là Thánh Nhu, ngươi chính là người muốn cùng ta kết hôn mà trưởng lão nói sao?"

Một bộ dáng không hiểu thế sự.

Nhìn kỹ, nhưng thật ra có chút đáng yêu.

Nàng kéo ra một cái ghế ngồi ở trước mặt Hoa Khuynh.

Mà Hoa Khuynh lại là ngậm cười, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.

Tô Yên ở đằng kia rối rắm, rốt cuộc để nam nhân nhà mình hy sinh nhan sắc lấy ra Thánh Khí quan trọng hơn.

Hay là bảo hộ nam nhân của nàng càng quan trọng.

Mà khi nàng cúi đầu suy nghĩ.

Hoa Khuynh đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Yên, thanh âm sâu kín

"Ân nhân không có lời muốn nói?"

Tô Yên há mồm, đang muốn nói.

Lúc này Thánh Nhu đột nhiên đứng lên,

"Hoa Khuynh, chúng ta đi ra ngoài chơi đi."

Nói xong, duỗi tay liền muốn đi kéo tay Hoa Khuynh.

Phanh!

Một đạo kình khí hiện lên.

Thánh Nhu giống như diều bị đứt dây, trực tiếp bay ra ngoài cửa.

Phịch! Dừng ở trên mặt đất.

Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, ngốc ở đằng kia.

Đôi mắt Hoa Khuynh sâu kín nhìn Tô Yên, nhìn chằm chằm vào nàng.

Giống như đối với hành vi đứng ở bên cạnh cái gì cũng không làm của nàng rất là bất mãn.

Tô Yên chỉ chỉ người ngoài cửa

"Ta vừa mới muốn ngăn, chàng đã xuống tay càng nhanh, hơn nữa tu vi ta còn chưa có khôi phục."

Mới vừa vừa nói xong, trong đầu Tiểu Hoa non nớt hỏi

"Ký chủ, chị là đang sợ sao?"

Ký chủ của nó tuy rằng chưa bao giờ gây chuyện, nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức.

Đây cũng chính là do EQ chậm chạp mà thành.

Trước nay Tô Yên đều không cần xem sắc mặt người khác để hành sự.

Muốn làm cái gì liền làm cái đó, ai cũng không uy hiếp được nàng, cũng không có người làm nàng sợ hãi.

Cần EQ cao làm gì?

Nhưng là hiển nhiên, ký chủ nhà nó hiện tại sẽ xem ánh mắt người khác a.

Nhìn nam chủ đại nhân thực tức giận, liền yên lặng biện giải hai câu cho mình??

Nếu là ở trước kia, ký chủ tuyệt đối một câu cũng không buồn giải thích.

Muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đó, không quan hệ với nàng.

Tuy rằng biết là không nên, nhưng Tiểu Hoa vẫn rất muốn cười.

Sau đó, yên lặng ra tiếng

"Ký chủ cố lên!!"

Hoa Khuynh nhìn chằm chằm Tô Yên thật lâu, khóe môi hàm chứa ý cười

"Ân nhân, mạng ta là nàng cứu."

Tô Yên gật đầu

"Ân"

"Ân nhân đã cứu ta, liền có trách nhiệm bảo hộ an nguy của ta."

Tô Yên

"······ hả?"

Hoa Khuynh như cũ nói

"Nếu là ân nhân bảo hộ không tốt, đó chính là ân nhân sai."

Tô Yên

"······"

Đây là cái lý luận thần thánh nào a?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi