NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: changee

Beta: Tinh Niệm

Hoa Khuynh sửng sốt

Dùng mắt thường cũng có thể thấy được, cảm xúc phẫn nộ quay cuồng của Hoa Khuynh đại nhân nháy mắt bị đình trệ.

Không chỉ như vậy, tất cả yêu ở đây đều đồng thời hướng về phía Tô Yên.

Ánh mắt quái dị nhìn nàng.

Phảng phất lời nàng nói thực là đáng sợ.

Bên cạnh Hắc Xà chuyển động cây quạt, đôi mắt đào hoa đảo một cái

"Miệng nhỏ này của tiểu mỹ nhân thực ngọt nha."

Ý cười ngâm ngâm.

Bên cạnh Gấu Ngựa hừ mạnh một cái

"Nhân loại dối trá."

Trong cặp mắt kia, ý khinh thường Tô Yên thực nồng đậm.

Kỳ thật nếu như nói Tô Yên này chỉ là người tu tiên bình thường, bọn họ có lẽ không có địch ý lớn như vậy.

Đáng tiếc, khi bọn họ vừa đi vào, nghe được Thánh Như cùng Tuyết Lang nói chuyện.

Nữ nhân này, thừa dịp Yêu Vương tu luyện, dám đánh lén còn bỏ chạy về Tu Tiên giới.

Thật sự đáng giận.

Thiên đao vạn quả đều không đủ để hả giận.

Mặt khác, Thánh Nhu một bên nhíu mày nhìn Tô Yên.

Căm thù trong mắt hiện lên rõ ràng.

Nàng hướng tới Hoa Khuynh quỳ xuống, đôi tay ôm quyền

"Yêu Vương đại nhân, ngài năm đó cửu tử nhất sinh, hiện giờ dẫn dắt Yêu giới từng bước một đi tới huy hoàng, người đã từng phản bội ngài nên phải chịu trừng phạt."

Từng câu từng chữ của bọn họ đều lọt vào tai Tô Yên.

Nàng nhấp nhấp môi.

Cúi đầu.

Nội lực tổn thương nghiêm trọng, chạy không thoát.

Chỉ có thể để bọn họ mang đi.

Chịu trừng phạt sao?

Không biết vì cái gì, trong đầu nghĩ tới bộ dáng lúc nguyên thân chết đi.

Rút gân lột da rồi ném vào độc trùng, cũng không biết là đau chết hay bị độc chết.

Nàng đi về phía trước một bước, thân thể đong đưa một cái.

Nàng lại thu chân về.

Sau đó ngẩng đầu lên tiếng

"Ta đi cùng các ngươi, nhưng mà, có thể cho ta nghỉ ngơi một lúc hay không?"

Nàng từ bỏ phản kháng.

Đỡ tường, ngồi xổm xuống bên cạnh bậc thang.

Mồ hôi ướt người, sắc mặt tái nhợt.

Chỉ là hôm nay sắc trời đen nhánh, nếu không nhìn kĩ thật đúng là không phát hiện ra.

Nàng từ không gian móc ra bình sứ, theo bản năng muốn đổ đan dược ra.

Đổ nửa ngày, không có cái gì lọt ra ngoài.

Lúc này mới nghĩ đến, đan dược đã ăn hết rồi.

Lại ném bình vào túi không gian.

Nâng mí mắt lên lại phát hiện mọi ánh mắt đều hướng tới mình, nhìn nàng mà đánh giá.

Nàng liếm khóe môi tái nhợt.

Tầm mắt chậm chạp nhìn về Hoa Khuynh nãy giờ đều không nói chuyện.

Hắn chỉ nhìn nàng, một lời cũng chưa nói.

Chớp mắt một cái

"Vậy, đi thôi."

Âm thanh mềm ấm của Tô Yên vang lên.

Không sợ hãi cũng không có thương tâm.

Nàng đỡ tường đứng dậy.

Đứng ở chỗ đó.

Chờ người mang nàng đi.

Kết quả đợi nửa ngày, không có ai động thủ.

Nàng có chút do dự.

Nhìn về phía Hoa Khuynh, cuối cùng, héo đi

"Chàng muốn giết ta ở chỗ này?"

Nàng chậm rì rì lên tiếng.

Liền nghe Gấu Ngựa hộ pháp kia khinh thường hừ một tiếng

"Hừ! Nữ nhân dối trá phản bộ Yêu Vương, còn muốn đại nhân tự mình động thủ? Lão tử đây một bàn tay còn có thể bóp chết ngươi!"

Càng nói, Gấu ngựa càng tức.

Roi dài đã múa may bay ra.

Tô Yên cơ hồ theo bản năng vận linh khí muốn phản kích.

Vừa mới vận một chút linh khí.

Khí huyết khó khăn lắm ngăn mới ngăn chặn được, lập tức cuộn trào lên.

Một ngụm máu tanh nảy tới.

Trên mặt nàng không cảm xúc, kịp thời rút linh khí về.

Một roi này đánh vào trên người.

Dù bất tử cũng không còn nửa cái mạng.

Nàng định chạy trốn, thân thể quơ quơ, cuối cùng vẫn là đứng yên.

Đứng tại chỗ.

Không còn biện pháp khác.

Đánh đi.

Roi dài sắc bén gào thét bay về phía Tô Yên.

Phanh!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi