NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Cơ Ngọc lôi kéo cổ tay nàng, con ngươi thanh lãnh

"Tiểu hầu gia có thể cho nô cái gì? Nói cho Cơ Ngọc nghe một chút, giá trị bồi thường có đáng để nô giữ bí mật thân phận nữ nhi của tiểu hầu gia hay không."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Hiệu đổi tiền, khế đất nhà, phòng ốc, đồng ruộng, chàng muốn gì đều có thể."

Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,

"Cái gì cũng cho nô?"

"Đúng"

Khóe môi Cơ Ngọc gợi lên nụ cười nhạt

"Tiểu hầu gia ra tay, thật đúng là hào phóng."

Lúc nói, hắn càng dùng sức nắm chặt tay Tô Yên.

Tô Yên nhận ra hắn đang tức giận.

Chớp chớp mắt

"Tại sao chàng lại tức giận?"

Cơ Ngọc nâng mí mắt lên

"Tiểu hầu gia cảm thấy, Cơ Ngọc bị người đùa bỡn, không thể tức giận sao?"

Tô Yên nghiêm túc cãi lại

"Ta không đùa bỡn chàng."

Cơ Ngọc cười nhạt

"Khi Tiểu hầu gia đến đây, chính là hùng hồn nói với Cơ Ngọc, mỗi một câu đều là nghiêm túc. Trong chớp mắt, sau khi chơi đủ, liền tính toán dùng ngân lượng đuổi đi. Còn nói không đùa bỡn ta?"

Khi nói chuyện, đáy mắt hắn không có chút ý cười nào.

Tô Yên di chuyển cổ tay, cố gắng rút tay lại.

Nhưng nữa ngày, cũng không rút về được.

Trước kia không hề phát hiện hắn có sức mạnh lớn như vậy.

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Chàng không phải không muốn đi theo ta sao? Những ngày trước ở cùng với ta, vốn dĩ là cưỡng bách chàng. Hiện giờ là chàng không muốn, ta mới ép buộc chàng."

Cơ Ngọc cười lạnh

"Tại sao Tiểu hầu gia không ép buộc ta ngay từ đầu?

Bây giờ chọn ta, nữa đường liền muốn ngừng.

Việc mua bán này thật không có lời a. "

Tô Yên thấy hắn cái này không muốn, cái kia cũng không muốn.

Môi mím lợi hại hơn

"Chàng, chàng rốt cuộc muốn như thế nào?

Muốn thế nào?

Cơ Ngọc cũng không biết mình muốn cái gì.

Chính là nghe những lời nói khi nãy của nàng, liền tức giận.

Nhìn nàng mím môi đứng trước mặt mình.

Hắn duỗi tay, ấn người vào cửa.

Tiếp theo, cúi người hôn lên đôi môi kia.

Một khắc khi hôn lên, hắn dường như hiểu ra, chính mình muốn cái gì nhất.

Đôi môi mềm mại như vậy nên chỉ được một mình hắn hôn.

Nghĩ đến đây, hắn ôm người vào trong lòng mình.

Hôn càng thêm dùng sức.

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."

Tô Yên mở to mắt nhìn hắn.

Vừa vặn, lúc này hắn cũng ngừng hôn.

Trong thanh âm thanh lãnh khó phát hiện được tia nhu hòa

"Cơ Ngọc ở chỗ này chờ, chờ Tiểu hầu gia chuộc thân cho nô."

Nói xong, hắn yếu ớt cười.

Trong mắt tựa hồ cũng có vài phần chân thật.

Sau đó, cửa phòng mở ra.

Tô Yên ngơ ngác đi ra ngoài.

Sau đó, cạch một tiếng, tiếng cửa phòng đóng lại.

Lan Chi nhìn quần áo trên người Tiểu hầu gia có dấu vết bị kéo.

Còn tưởng rằng Tiểu hầu gia chịu ủy khuất.

Nhịn không được hỏi

"Tiểu hầu gia? Ngài làm sao vậy?"

Một bên nói một bên đỡ cánh tay Tô Yên.

Tô Yên chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại.

Sau đó quay đầu lại nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt.

Nàng nói

"Đi chuẩn bị chút bạc."

"Vâng, Tiểu hầu gia muốn dùng để làm việc gì?"

"Chuộc thân cho hắn."

Tô Yên nói đương nhiên.

Sau đó, hai người rời hậu viện, đi đến thính đường Hoa Mãn Lâu.

Ngay khi bước vào thính đường, liền nhìn thấy vị Tam điện hạ Âu Dương Thanh, quần áo trên người rối loạn.

Khuôn mặt hắn phủ đầy son phấn của nữ tử.

Còn có dấu son môi.

Nhìn qua thực phóng đãng.

Bảo ma ma đứng bên cạnh, một bên cao hứng, một bên đếm đống ngân phiếu trong tay.

Nhiều ngân phiếu như vậy, tất cả đều là của vị Tam điện hạ này, không cao hứng sao được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi