NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Xuân Hoa có một khuôn mặt trứng ngỗng, cười rộ lên rất đẹp, "Tô Yên, nếu ngươi đã được điều tới tiền viện, về sau chúng ta sẽ là tỷ muội, chăm sóc lẫn nhau."

Dù sao cũng là người mới tới, Xuân Hoa nói chuyện cũng coi như là chu đáo.

Chỉ là so sánh với Xuân Hoa, Thu Thật lại không ôn hòa như vậy.

Bộ dáng Thu Thật không đoan trang bằng Xuân Hoa, nhưng lại tinh xảo, khuôn mặt mang theo chút quyến rũ.

Nàng ta đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, hừ nhẹ một tiếng, "Ma ma tuổi lớn rồi, sợ là ánh mắt không tốt, cái dạng người gì cũng điều tới tiền viện, không sợ làm người khác chán ghét?"

Giọng nói có hơi nhỏ, nghe vào thấy có chút khắc nghiệt.

Xuân Hoa khẽ nhíu mày, sau đó duỗi tay kéo ống tay áo Thu Thật, nhắc nhở nói: "Thu Thật, đừng nói nữa, về sau còn phải làm việc hầu hạ điện hạ."

Đại khái là nể mặt Xuân Hoa, Thu Thật khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Yên một cái, "Hừ."

Sau đó, Thu Thật lắc mông rời đi.

Mí mắt Tô Yên giật giật nhìn về hướng Thu Thật rời đi, không nói gì.

Xuân Hoa lên tiếng an ủi Tô Yên, "Ngươi không cần cảm thấy ủy khuất, Thu Thật là người như vậy, nhẫn nhịn một chút là được."

Nói xong, bèn đổi đề tài, "Tới đây, ta mang ngươi tới phòng bếp, thuốc của Tam hoàng tử hẳn là sắp xong."

Tô Yên gật gật đầu, đi theo phía sau Xuân Hoa.

Chỉ trong một lát, một chén thuốc đen đã được Tô Yên mang ra từ phòng bếp.

Xuân Hoa đi theo bên cạnh Tô Yên bắt đầu nói vài quy củ trong tiền viện cho nàng.

Khi đang đi dọc theo hành lang, bỗng nhiên Thu Thật không biết từ chỗ nào xuất hiện.

Cũng không thèm liếc nhìn Tô Yên một cái, trực tiếp kéo cánh tay Xuân Hoa, "Đi đi đi, ta có việc gấp, muốn ngươi giúp."

Xuân Hoa nhíu mày, "Ngươi muốn kéo ta đi đâu?"

"Ai nha, ma ma tìm chúng ta."

Thu Thật lấy ma ma ra nói, lần này Xuân Hoa không nghi ngờ, thấy Thu Thật gấp gáp như vậy, sợ chậm trễ, vội vàng nói với Tô Yên vài câu, "Tam hoàng tử đang hôn mê, chén thuốc này ngươi hãy đút cho điện hạ, nhớ đấy."

Vừa nói xong, Xuân Hoa đã bị Thu Thật kéo đi.

Tô Yên đứng ở hành lang dài, nhìn hai người kia rời đi, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.

Đi đến cửa tẩm điện, Tô Yên còn chưa có phản ứng, Tiểu Hoa đã khẩn trương gấp gáp, "Ai nha, thật khẩn trương, thật khẩn trương! Sắp gặp được nam chủ, ký chủ ngài phải nắm lấy cơ hội này! Cố lên!"

Đẩy cửa, Tô Yên đi vào.

Cách trang trí trong tẩm điện rất gọn gàng.

Bàn ghế được làm bằng gỗ tử đàn, điêu khắc tinh xảo, trang trí thêm vài món đồ cổ, màn che màu xanh che đi người đang nằm trên giường.

Tô Yên đi qua đó, đặt chén thuốc ở mép giường.

Duỗi tay, nhấc màn giường lên.

Người đang hôn mê trên giường lọt vào trong tầm mắt nàng.

Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lông mi đen nhánh rõ ràng, sống mũi cao, hình dáng đôi môi tuyệt đẹp, mi thanh mục tú.

Chỉ cần nhìn vào là nghĩ đến bốn chữ, thiếu niên như ngọc.

Tô Yên nhìn người đang nằm trên giường, trong mắt có chút nghi hoặc.

Chậm chạp không bưng thuốc lên đút cho hắn.

Chỉ nhìn chăm chú.

Tiểu Hoa cười tủm tỉm lên tiếng, "Ký chủ, có phải ngài bị sắc đẹp mê hoặc rồi không?"

Tô Yên nhỏ giọng đáp lại, "Khi ta cứu hắn, hắn vẫn tỉnh."

Cho nên, nàng có chút không hiểu.

Dựa theo đó mà nói, hắn không thể bị sặc nước hôn mê.

Thậm chí có sức lực đạp lên bó củi đó, nhìn qua dễ như trở bàn tay, dù nghiêm trọng lắm, chắc cũng chỉ có thể bị cảm vài ngày.

Làm sao có thể hôn mê đến bây giờ vẫn không tỉnh?

Tiểu Hoa cũng kinh ngạc, "A? Đúng vậy, ký chủ thật thông minh."

Ký chủ bỏ thêm một vào dung lượng não của mình, cảm thấy... không chỉ thông minh hơn một chút a.

Chương này tặng Quàng Hậu của Trẫm nhé!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi