NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đứng dưới đình hóng gió

"Phụ thân còn việc gì nữa không? Hài nhi còn có một việc cần giải quyết."

Tô phụ nghe thấy, vừa uống nước vừa vội vàng xua tay

"Đi đi, đi đi, ha ha ha ha, phụ thân tin ngươi có thể tự giải quyết tốt công việc của mình."

Thanh âm thô ráp vang lên.

Theo sau là tiếng cười hùng hậu.

Ha, con của ông công phu che giấu rất tốt.

Quả nhiên, có tiềm năng làm việc lớn.

Có lẽ, hầu hết các tin tức trên phố hơn phân nửa đều là tin giả.

Gì mà tiểu quan, lại còn trêu chó chọc mèo.

Chắc hẳn cũng là con của hắn làm trò lừa người đi?

Tô phụ uống nước lạnh, cảm thấy cả người đều sảng khoái.

Trước đây, nhìn thấy nhi tử ốm yếu chỗ nào cũng không vừa mắt, nhìn đến tức giận.

Bây giờ nhìn lại, ừ, lớn lên trắng nõn, khẳng định có rất nhiều cô nương thích.

Tô Yên đương nhiên không biết lão tử nhà mình đang nghĩ gì.

Sau khi giải quyết vấn đề ở bên này, liền đi về phía tây, đến chỗ sân kia xem một chút.

Ngay khi nàng bước vào sân.

Nghe được bên trong vang lên thanh âm kiều mị

"Cơ Ngọc ca ca, ngài nhìn xem. Cái vòng tay mà tiểu Đào đeo có đẹp không?"

Xa xa, thấy được một nữ tử mặc một thân hồng nhạt.

Ở trước bàn đá, cách một cái bàn hướng tới Cơ Ngọc dán tới.

Nghe thanh âm Lan Chi

"Tô Đào cô nương, mong ngài tự trọng."

Thanh âm Tô Đào thay đổi, mang theo tức giận.

"Lan Chi, ngươi nói bậy gì đó?"

Lan Chi như cũ nói

"Tô Đào cô nương, Cơ Ngọc đại nhân là khách của hầu gia."

Tô Đào đùa nghịch chiếc lắc tay, hừ nhẹ một tiếng.

Không nói gì thêm.

Lan Chi là người luôn đi bên cạnh Tô Yên.

Đôi khi lời nàng nói, chính là đại biểu cho Tô Yên.

Tô Đào tuy rằng là người Tô gia, nhưng là thứ nữ.

Cũng phải cho Lan Chi ba phần mặt mũi.

Có thể không trêu chọc, liền không cần trêu chọc là tốt nhất.

Chỉ là nàng khó được liếc mắt một cái liền nhìn tới nam tử khiến nàng tâm động như vậy.

Phải nhanh cơ hội nắm chắc mới được.

Tô Đào trầm mặc trong chốc lát, muốn nói lại thôi.

Lan Chi nhìn Tô Yên đang đứng ở cửa, đôi mắt sáng lên

"Tiểu hầu gia."

Tô Đào nghe Lan Chi lên tiếng.

Lập tức từ chỗ ngồi đứng lên.

Tô Yên bước tới.

Tô Đào cúi đầu hành lễ

"Tô ca ca."

Tô Yên gật gật đầu,

"Tới đây có việc?"

Tô Đào vừa nghe, e thẹn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cơ Ngọc, sau đó lắc đầu

"Không, không có việc gì."

Vừa dứt lời, Tô Yên gật đầu nói

"Lan Chi, tiễn khách."

"Vâng, hầu gia."

Tô Đào sửng sốt, nhưng nàng ta không dám nói gì.

Chỉ có thể muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn Cơ Ngọc, xoay người đi ra ngoài.

Tô Yên nhìn Tô Đào đã rời đi, rồi nhìn Cơ Ngọc.

Nàng không nói gì.

Chỉ ngồi vào vị trí Tô Đào vừa ngồi khi nãy.

Lan Chi nhanh chóng rót trà cho Tô Yên.

Nàng cầm tách trà, nhỏ giọng nói

"Chỉ vừa không ở đây trong chốc lát, đã bị người khác coi trọng?"

Cơ Ngọc cười khẽ,

"Tiểu hầu gia nói gì vậy?"

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Hơi há miệng, cuối cùng cũng không có nói ra.

Chỉ là nhìn xung quanh.

"Tiếp tục ở lại nơi này, chàng thích không?"

"Hết thảy đều nghe tiểu hầu gia an bài, nhưng mà..."

Cơ Ngọc dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên

"Cơ Ngọc không chọn chỗ ở, chỉ là có một chuyện, Cơ Ngọc chính là ở cùng với tiểu hầu gia?"

Tô Yên sửng sốt,lắc đầu

"Đình viện của ta ở chỗ khác, nơi đây là ta chuẩn bị riêng cho chàng."

Cơ Ngọc cúi đầu, hình như có chút mất mát.

Ngón tay khớp xương rõ ràng, câu lấy cạnh cốc

"Cơ Ngọc xuất thân thanh lâu, chẳng lẽ sau khi hầu gia đem Cơ Ngọc chuộc ra, liền ghét bỏ?"

"Sao vậy?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi