NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Phía trên vách tường kia, người dẫn đầu đầu dùng khăn che mặt màu đen che khuất dung mạo.

Hắn nâng tay lên, nheo mắt lại.

"Bắn tên, một kẻ cũng không lưu!"

Dứt lời, vô số tên dài gào thét đánh úp tới chỗ Tô Yên cùng Tô phụ đứng.

Chỉ là...

Bỗng nhiên chỉ nghe được thanh âm tê tê tê tê tê.

Một thứ màu đỏ đen không biết là gì đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bao quanh đám người Tô Yên.

Một cái đuôi càn quét trên mặt đất cát đá.

Bụi bặm bay lên.

Trong bụi mù, ẩn ẩn thấy rõ ràng thứ kia.

Là một con rắn.

Một con.... cự mãng??

Không thể ức chế, mọi người trong lòng đột nhiên run lên.

Bị thứ đột nhiên xuất hiện này khiến cho sợ hãi.

Mà đống tên dài bắn lên trên da rắn kia, lạch cạch, rơi xuống hết trên mặt đất.

Con cự mãng kia không hề bị một chút thương tích nào, loạng choạng cái đuôi ở đàng kia ném a ném.

Đầu tam giác bẹp, lưỡi rắn màu đỏ tươi thổ lộ.

"Tê tê tê tê tê tê tê?"

Yên Yên, em có phải rất lợi hại hay không??

Vừa nói, nó vừa uốn lượn thân hình, dần dần duỗi thân mở ra.

Sau đó, Tô Yên Tô phụ Lan Chi ba người được bảo hộ ở giữa, hoàn hảo đứng ở chỗ đó, lông tóc vô thương.

Đừng nói là địch nhân.

Ngay là Tô phụ cùng Lan Chi, lúc này cũng đều sợ tới mức thân thể cứng còng.

Đặc biệt là Lan Chi, sắc mặt tái nhợt, cố gắng đứng vững ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích.

Ông trời, đây là cái thứ gì??

Lan Chi đỡ Tô phụ.

Tô Yên xoay người, nhìn về phía Tô phụ còn đang khiếp sợ chưa có lấy lại tinh thần.

Nghiêm túc ra tiếng

"Phụ thân, ta muốn mượn trường đao của ngài."

Tô phụ bởi vì trúng một mũi tên, miệng vết thương còn đang chảy máu.

Sắc mặt tái nhợt cắn răng kiên trì.

Nghe được Tô Yên nói, Tô phụ cúi đầu nhìn thoáng qua đao trong tay.

Tại không khí giằng co khẩn trương này, Tô phụ ha ha cười lên tiếng.

"Tốt lắm, tốt lắm! Ha ha ha ha ha ha."

Giuwax lúc mãn nhãn vui mừng, ông đem trường đao trong tay đưa cho Tô Yên.

Tô Yên đi ra khỏi vị trí được bảo hộ kia.

Nàng đứng ở trước người Tiểu Hồng.

Phía sau Tiểu Hồng giương nanh múa vuốt, thân hình đỏ đen đan xen vặn vẹo.

Tuy rằng, nó chỉ là hoạt động một chút thân thể.

Nhưng là thân thể thô dài kia, thật sự là đánh sâu vào thị giác a.

Ầm!

Không biết khi nào, sắc trời âm trầm xuống dưới.

Ngẩng đầu nhìn lên, mây đen giăng đầy.

Mang theo mưa gió sắp đến.

Thời tiết này biến ảo quá nhanh.

Buổi sang lúc tỉnh lại, vẫn là mặt trời rực rỡ.

Đảo mắt liền thành mây đen dày đặc.

Tô Yên quay đầu

"Tiểu Hồng, bảo hộ bọn họ lui đến trong phòng, mang Cơ Ngọc đến đó."

Khi nàng nói, đã nhìn thoáng qua trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.

Nếu nói là đang phân phó Tiểu Hồng, chi bằng là đang nói cho Cổ Vương nghe.

Cổ Vương

"Mắng mắng mắng mắng này mắng."

Nhanh lên, ta thực mệt, không biết khi nào lại muốn ngủ.

Tiểu Hồng ném cái đuôi, khẩu khí lưu luyến không rời

"Tê tê tê tê tê tê tê?"

Ngươi muốn ngủ bao lâu?

Cổ Vương

"Mắng mắng mắng mắng này mắng."

Không nhất định, 《 Băng Tâm Quyết 》 tiêu hóa không sai biệt lắm, giống như muốn hóa hình.

Nói xong, Cổ Vương lại nói

"Mắng mắng mắng mắng này mắng?"

Ngu xuẩn, mau chăm chỉ tu luyện, ta dạy cho ngươi bối quyết đã nhớ kỹ chưa?

Tiểu Hồng gật gật cái đầu

"Tê tê tê tê tê"

Nhớ, nhớ kỹ.

Cổ Vương sớm đã quen việc Tiểu Hồng đầu óc dễ quên.

Lười nói cái gì nữa.

Rõ ràng một cổ trùng một rắn độc, cùng đi niệm bí quyết.

Qua một cái vị diện có vài chục năm, Cổ Vương đều niệm xong《 Băng Tâm Quyết 》kia, sauđó tu luyện được một phần ba.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi