NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Dưới bầu trời tầm tã mưa to.

Tô Yên đứng ở trong mưa chờ địch nhân đến.

Chỉ là hiện tại, nàng có chút mất khống chế.

Chỉ cảm thấy trong đầu ong ong ong bực bội thực.

Nàng quay đầu nhìn về phía Tiểu Hồng, ý bảo

"Bảo vệ bọn họ."

Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn

"Tê tê tê tê"

Vâng, vâng.

Đáp ứng xong, lập tức thu hồi lưỡi rắn.

Thành thành thật thật dùng thân thể mãng xà thật lớn của mình bá chiếm cửa.

Tô Yên từng bước một dẫm lên máu loãng trộn lẫn nước mưa, vượt qua thi thể, đi về phía trước.

Trường đao kéo ở sau người.

Trên mặt không có biểu tình gì.

Nhưng nếu như nhìn kỹ, là có nhìn ra đáy mắt nàng có một tia không kiên nhẫn.

Trong đầu, Tiểu Hoa sau lúc do dự, vẫn là mở miệng

"Ký chủ, trong cung Đại điện hạ bức vua thoái vị, nhị điện hạ đang bảo hộ hoàng cung. Nhưng mà, hình như còn có một thế lực khác triền khắp nơi trong đó."

Hiện giờ, hầu phủ bất thình lình bị tập kích.

Chỉ sợ có rất lớn quan hệ cùng trận cung biến này.

Vừa nói xong, Tiểu Hoa liền ngậm miệng.

Nhớ trước đây, khi nó còn ở dạng khuyên tai, bởi vì nói quá nhiều, ký ức bị ném đi còn rõ ràng trước mắt.

Tuy rằng hiện giờ, nó đã cùng ký chủ ký kết khế ước.

Nhưng là, một lần kia vẫn tạo thành đả kích nghiêm trọng với tiểu tâm linh của nó.

Thế cho nên, mỗi khi mưa, Tiểu Hoa trong lòng liền run lên run lên, hơi sợ.

Tô Yên từng bước một đi ra ngoài.

Cơ hồ là nàng vừa mới đi đến cửa chính đường.

Liền nghe đại môn hầu phủ vang lên một tiếng lớn.

Bị đụng đến mở ra.

Binh lính chỉnh tề nện bước, tay cầm trường mâu ùa vào.

Thực mau liền bao quanh Tô Yên.

Trận ám sát vừa nãy so với đám binh lính bốn phía xông vào lúc này.

Nhân số quả thực chính là cửu ngưu nhất mao*.

* Thành ngữ "Cửu Ngưu Nhất Mao" – 九牛一毛 (jiǔ Niu Yi mao), có nghĩa "chín con trâu chỉ mất một sợi lông", được dùng để nói về những tình huống chẳng có đáng kể.

Người phía trước tay cầm tấm chắn, người phía sau tay cầm trường đao, phía sau nữa là người nắm trường mâu.

Tiến nhưng công, lui nhưng thủ.

Đây quả thực chính là tư thế đối chiến giết địch ở trên chiến.

Tô Yên trên đường đi tới đây, thấy được không ít gia phó của hầu phủ đã bị giết.

Hiện giờ, toàn bộ tiền viện này, trừ bỏ thanh âm mưa to tầm tã ở ngoài, có vẻ phá lệ trống trải yên tĩnh.

Phía sau cùng của đám binh lính, có một người bung dù đi tới.

"Tô tiểu hầu gia, biệt lai vô dạng*."

* "Biệt lai" nghĩa từ lúc chia tay đến lúc gặp lại, "vô dạng" nghĩa không bệnh tật, không lo âu, cả câu "biệt lai vô dạng" thường được dùng để hỏi thăm người lâu ngày không gặp lại.

Người nọ mặc một thân y phục màu lam nhạt, lông mày đen nhánh.

Một bộ đáng nho nhã, chỉ là đứng ở trước mặt một đống tướng sĩ này, có vẻ không hài hòa.

Tô Hải Hoa.

Vị biểu ca kia của Tô Yên.

Tô Hải Hoa trên dưới đánh giá Tô Yên, lộ ra một nụ cười ôn nhu nho nhã

"Tiểu hầu gia vốn là không nên sinh ra, hiện giờ để ngươi nhận hết sủng ái, càn rỡ đắc ý sống mười mấy năm, cũng nên thấy đủ."

Tô Yên kéo kéo cổ áo, trong mắt không kiên nhẫn chậm rãi gia tăng.

Nàng càng ngày càng bực bội, kéo ra cổ áo là vì làm chính mình thả lỏng một ít.

Kết quả sức tay quá lớn, xích kéo một tiếng.

Chỗ vải bố trắng bao ngực kia lộ ra một ít.

Nhưng mà, dưới bầu không khí khẩn trương giằng co như vậy.

Cũng không ai đi chú ý cái này.

Tô Hải Hoa cầm ô, có chút thản nhiên.

Hắn tựa hồ có rất nhiều lới muốn nói cùng nàng, thế cho nên chậm chạp cũng không động thủ.

Chỉ nghe thanh âm từ tính kia

"Tiểu hầu gia, biết trong lòng ngươi khẳng định không cam lòng, cực kỳ phẫn nộ, cái loại này tâm tình này ta có thể lý giải.

Bởi vì từ khi ngươi sinh ra, ta vẫn luôn như vậy, tâm tình hận ý đan chéo."

Nếu không phải bởi vì Tô Yên sinh ra.

Vậy vị trí tiểu hầu gia chính là hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi