NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Người hầu đi mở cửa.

Cửa lớn vừa được mở ra.

Một đám bảo tiêu quần áo đen sì ùn ùn kéo vào.

Tây trang nghiêm chỉnh, mặt mày vô cảm, đứng thành một hàng.

Ánh mắt mọi người đều bị chuyện đột ngột phát sinh này hấp dẫn đi.

Tô Yên cũng nghiêng đầu xem, liền nhìn thấy, Hồng Dạ đẩy một chiếc xe lăn đi đến.

Phượng Dung mặc bệnh phục, ngồi ở trên xe lăn.

Đùi được che lại bằng một cái chăn trắng.

Đôi tay hắn đặt ở trên chăn, nâng đầu lên.

Đôi mắt đen nhánh đảo qua một vòng.

Ánh mắt dừng lại ở trên người Phượng Quốc Nguyên đang ngồi ở sô pha.

Phượng Dung một tay nhấc lên, một cánh tay vịn ở bên xe lăn, chống cái trán của mình.

Có chút nhàn nhã

"Hóa ra cha cũng ở chỗ này a."

So sánh với sự nhàn nhã của Phượng Dung.

Phượng Quốc Nguyên ngay lúc nhìn thấy Phượng Dung, đầu tiên là sửng sốt.

Sau đó, sắc mặt biến đổi liên tục, đôi tay giao vào nhau, sống lưng phía sau chợt căng cứng.

Nếu nói là phụ tử thân tình thì không giống, bộ dáng kia là khẩn trương phòng bị, càng nhiều chút.

Thật lâu sau, biểu tình Phượng Quốc Nguyên dần dần trở nên bình tĩnh.

Cười nhạt

"Như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi tới chỗ này?"

Khóe môi Phượng Dung khẽ cong cong

"Tới tìm người."

Nói rồi ánh mắt hắn thoáng nhìn về phía Tô Yên.

Mà tầm mắt của Tô Yên ngay khi đối diện với Phượng Dung.

Cô theo bản năng ôm lấy túi tiền của mình.

Tiểu Hoa yên lặng nói

"Ký chủ, chị không có kẹo."

Tô Yên chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ tới.

Sau đó buông lỏng tay ra.

Trong mắt Phượng Dung hiện lên ý cười, dời ánh mắt đi, lại lần nữa nhìn về phía Phượng Quốc Nguyên

Trầm ngâm một tiếng

"Đã muộn thế này, cha có phải nên rời đi hay không?"

Khẩu khí hắn nghiền ngẫm.

Những từ mà hắn nói ra một chút cũng không nghe ra được sự tôn trọng đối với cha mình.

Trái lại Phượng Quốc Nguyên, giống như cũng thật kiêng kị đứa con trai này.

Từ trên sô pha đứng lên.

Kiểu như vô tình nhìn sắc trời ngoài cửa sổ

"Sắc trời đã tối, cần phải trở về."

Tính toán định đi ra ngoài.

Tô mẫu vốn là bị đám người đột nhiên xông vào kia làm cho sửng sốt.

Bỗng nhiên thấy, Phượng Quốc Nguyên thế nhưng lại chịu từ bỏ Tô Yên mà rời đi.

Mẹ Tô bắt đầu thấp thỏm.

Một là bởi vì số tiền đã mượn của Phượng Quốc Nguyên, sợ tiền vay lãi càng ngày càng nhiều.

Hai là sợ hãi Phượng Quốc Nguyên đi như vậy, nhỡ may lão ta không cưới cái đồ đê tiện Tô Yên kia thì làm sao bây giờ?

Nghĩ vậy mẹ Tô vội vàng tiến lên, tươi cười lấy lòng

" Phượng đổng sự trưởng, ngài xem, nếu không thì ngài trực tiếp mang vị hôn thê của ngài về đi, thuận tiện bồi dưỡng cảm tình luôn?"

Mẹ Tô vội nói tiếp

"Vân Vân, nhanh ra tiễn em gái của con cùng với Phượng đổng sự trưởng về đi?"

Mẹ Tô nói xong vẫn không nghe được lời đáp lại.

Qua chỗ Tô Vân Vân xem thử.

Phát hiện sắc mặt Tô Vân Vân phiếm hồng nhìn Phượng Dung ngồi ở trên xe lăn.

Ánh mắt kia nhìn vô cùng chăm chú.

Âm thanh mẹ Tô tăng thêm

"Vân Vân!"

Tô Vân Vân lập tức phục hồi tinh thần.

"A, vâng."

Tiếp đó liền đẩy Tô Yên đi ra ngoài.

Không khác gì đuổi một thứ rác rưởi.

Vừa đẩy, vừa nói

"Đi mau, đi mau."

Tô Yên bởi vì khi nãy điều động gần hết lực lượng của bản thân, mới đầu còn không cảm thấy gì.

Nhưng bị cái đẩy này của Tô Vân Vân, cả người lảo đảo một bước.

Thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Thân thể rất suy yếu.

Phượng Dung thấy vậy, một chân dẫm lên trên mặt đất.

Theo bản năng muốn đứng dậy đỡ cô.

Hồng Dạ thấp giọng

"Thiếu gia, chân của ngài bị thương."

Lúc này, Phượng Dung mới bình tĩnh lại.

Yết hầu lăn lộn một cái, chớp mắt.

Thu chân, sống lưng dựa vào xe lăn.

Dần dần thả lỏng xuống dưới.

Tiếp tục khôi phục dáng vẻ vô hại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi