NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Bảo Trang

Beta: Tinh Niệm

Hai chữ vừa ra.

Liền có một bàn tay trắng nõn mau hơn một bước.

Đảo mắt liền rút phong thư trong túi Thù Trạch ra.

Xé nát.

Phong thư bay theo gió tứ tán, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.

Tô Yên đứng chỗ đó, cắn cắn môi.

Phượng Dung sắc mặt âm trầm, con ngươi đen nhánh nhìn cô.

Hồi lâu sau, hắn cười nhạo một tiếng

"Mẹ kế nhỏ, tôi có phải tới không đúng lúc hay không? Quấy rầy em cùng nam nhân khác tán tỉnh?"

Thù Trạch nghe ba chữ mẹ kế nhỏ.

Trong mắt kinh ngạc

"Cô, các người...."

Tô Yên nhìn bóng rổ trong tay Phượng Dung

"Tiểu Hoa"

"Ký chủ?"

"Nhiệm vụ xem như hoàn thành sao?"

"Thù Trạch không có tiếp thu lễ vật, chị phải để hắn cầm quả bóng rổ kia, thì nhiệm vụ mới hoàn thành."

Tô Yên trầm mặc.

Bị phát hiện, hắn khẳng định rất tức giận.

Mà chọc hắn tức giận, nhiệm vụ còn chưa hoàn thành.

Nếu về sau đưa thêm một lần lại bị hắn phát hiện, hắn khẳng định càng tức giận hơn.

Cho rằng cô còn cùng cái cậu tên Trạch gì gì này "dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng"?

Tô Yên rối rắm.

Cuối cùng, dừng ở tầm mắt âm trầm kia, cô đi đến trước mặt Phượng Dung.

Cúi người ở bên tai hắn, lên tiếng

"Bóng rổ này, có thể cho em hay không? Em trở về sẽ cùng anh giải thích?"

Khuôn mặt Phượng Dung âm trầm, không nói chuyện.

Tô Yên thử duỗi tay, lấy lại bóng rổ kia.

Cánh tay hắn đè nặng, không cho lấy ra.

Cô chớp chớp mắt.

Tầm mắt hai người đối diện nhau.

Người nọ trên mặt liền viết bốn chữ.

"Tôi thực tức giận".

Cô thò lại gần, ở trên má hắn bẹp một ngụm.

Hôn lên.

Nhỏ giọng nói

"Chuyện này có chút phức tạp, em trở về sẽ giải thích cùng anh được không?"

Mỗi một lần Tô Yên nói chuyện cùng Phượng Dung.

Đều thực nghiêm túc.

Một lời một câu đều là dụng tâm, không phải làm cho có lệ.

Đại khái thái độ này của cô, làm hỏa khí của hắn giảm bớt.

Mí mắt buông xuống một chút.

Tô Yên lúc này đi lấy bóng rổ, thực nhẹ nhàng cầm đi qua.

Cô lộ ra tươi cười.

Ôm bóng rổ đưa cho Thù Trạch

"Cậu mang đi đi."

Thù Trạch lắc đầu

"Lễ vật này quá quý trọng, tôi không nhận được."

So sánh với lễ vật này, điều làm Thù Trạch khiếp sợ đó chính là Tô Yên cùng người nam nhân này ở chung.

Vừa mới..... người kia còn kêu Tô Yên là mẹ kế nhỏ.

Cũng chính là quan hệ mẹ kế cùng con riêng?

Nhưng là, Tô Yên vừa mới hôn người nam nhân này a.

Ý tứ này là gì?

Cấm kỵ??

Càng quan trọng là, nếu hắn không lầm, Tô Yên cầm bóng rổ, còn có một phong thư tình thổ lộ với hắn.

Đúng là tác phong như thế này, chưa bao giờ gặp qua.

Một loạt hành vi của Tô Yên làm Thù Trạch chấn động.

Tô Yên thấy hắn vẫn không cầm, vẫn luôn cự tuyệt, nhăn mày

"Nếu cậu không thích chữ ký này, tôi có thể lau.

Nếu hiện tại không nhận, về sau tôi còn phải đưa cậu, thật phiền toái."

Tô Yên lần nữa đưa bóng rổ cho Thù Trạch.

Sắc mặt Phượng Dung vừa chuyển biến tốt đẹp vì cái hôn kia, giờ lại bắt đầu trở nên âm trầm.

Cô nói một câu, sắc mặt Phượng Dung lại âm trầm một phân.

Thù Trạch nhìn bầu không khí hiện tại.

Hắn nâng tay lên, bất đăc dĩ nói

"Được, bóng rổ này tôi cầm, nếu cô cảm thấy muốn lấy lại liền tùy ý."

Thời điểm Thù Trạch nói xong, trong đầu âm thanh Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ chi nhánh thành công."

Tô Yên lúc này mới gật gật đầu.

Thù Trạch lên tiếng

"Vậy, tôi đi trước."

Nói xong, Thù Trạch tính toán rời đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi