NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Chịu ảnh hưởng của những phóng viên kia.

Chu Viện lần này chọn một nơi thực an tĩnh, cực kỳ bảo hộ riêng tư của khách hàng.

Cô lái xe đi vào.

Khi hai người đi vào nhà hàng.

Người phục vụ mỉm cười nói

"Hoan nghênh quang lâm, hai vị nữ sĩ."

Cũng không làm người cảm thấy khiêm tốn, quá mức lấy lòng.

Người phục vụ kia bày ra một tư thế mời.

Không hề bởi vì Chu Viện là minh tinh mà nhìn nhiều hai lần.

Làm người cảm thấy, thực thoải mái.

Dưới hoàn cảnh như vậy, tâm tình Chu Viện càng ngày càng tốt.

Hai người ở một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.

Cô cười ra tiếng

"Tô Yên, em bao nhiêu tuổi? Đang làm việc gì?"

Tô Yên ra tiếng

"Học sinh."

Chu Viện có chút kinh ngạc.

Nhưng mà cô lại cẩn thận nhìn Tô Yên trong chốc lát.

Xác thật là nhìn rất non.

Nhưng, lúc nãy cô bé đối diện với đám phóng viên kia, không hoảng loạn chút nào, chính là không hề có bộ dáng của một học sinh.

Chu Viện rất có hảo cảm với Tô Yên, thế cho nên cũng càng ngày càng tò mò với cô.

Hỏi cũng càng ngày càng nhiều

"Vậy em đi khách sạn Tây Trúc làm gì? Làm thêm?"

Tô Yên nghĩ nghĩ

"Xem như vậy đi."

Chu Viện bưng nước đá lên, uống một ngụm

"Nếu không, em làm trợ lý cho chị?"

Tô Yên lời cự tuyệt còn chưa ra miệng, liền nghe Chu Viện nói tiếp

"Mấy ngày nữa chị sẽ quay một bộ phim chính kịch, ở đoàn phim ngốc ba tháng, hợp tác cùng Thời Thù, em biết Thời Thù không?"

Tô Yên nghe tên Thời Thù, dừng một chút.

Sau đó gật đầu

"Biết"

Chu Viện gật gật đầu

"Cũng đúng, tên kia hot  như vậy, rất hiếm có cô bé nào không biết hắn."

Nói xong, Chu Viện lại uống một ngụm nước đá, ra tiếng

"Thế nào? Muốn làm trợ lý của chị hay không?"

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Em còn phải đi học"

Chu Viện gật đầu

"Chị biết a, thứ bảy chu em qua đó, giúp đỡ vị trợ lý khác của chị một chút, còn tiền lương, em nói bao nhiêu chính là bấy nhiêu."

Chu Viện rất thích cô bé mới lần đầu tiên gặp mặt này.

Vững vàng bình tĩnh hiếm thấy, nói không nhiều lắm, nhưng lại gặp nguy không loạn.

Đặc biệt là đối với loại người thường xuyên sẽ xuất hiện tình trạng đột phát như cô, Tô Yên là cực kỳ thích hợp.

Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì Chu Viện thích.

Tô Yên gật đầu

"Được, em đáp ứng."

Sau đo, Chu Viện viết một chuỗi số điện thoại trên giấy, xé xuống đưa cho Tô Yên

"Đây là số điện thoại của chị, em nghĩ muốn hỏi cái gì, đều có thể nhắn."

Tô Yên tiếp nhận.

Thực mau, đồ ăn được mang lên bàn.

Cũng nói gì nữa, chỉ ăn cơm.

Tiểu Hoa đương nhiên là vô pháp lý giải quyết định của ký chủ.

Làm trợ lý?

Làm trợ lý có thể được bao nhiêu tiền?

Ký chủ nếu là thiếu tiền, rõ ràng nhận một đơn nhiệm vụ liền có thể kiếm rất nhiều rất nhiều tiền.

Tiểu Hoa suy nghĩ nửa ngày cũng không có suy nghĩ ra.

Tới rồi buổi tối về đến nhà, nó rốt cuộc nhịn không được dò hỏi Tô Yên

"Ký chủ, chị thiếu tiền?"

"Làm sao vậy?"

"Ký chủ vì sao muốn đi làm trợ lý cho người ta? Hay là ký chủ thực thích vị Chu Viện minh tinh kia?"

Tô Yên đi vào phòng khách.

Nhìn Tiểu Hồng quấn cái đuôi, nghênh ngang du đãng khắp nơi, thật lâu đều không trả lời vấn đề của Tiểu Hoa.

Cho đến  khiTiểu Hoa cho rằng ký chủ đã quên, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở

"Ký chủ?"

Lúc này, mới nghe được thanh âm ký chủ

"Tò mò."

"Ách."

Tiểu Hoa nghe đáp án này.

Lại còn tin tưởng không chút nghi ngờ.

Tiểu Hồng vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tô Yên.

Nó thè lưỡi rắn, chạy đến trước mặt Tô Yên, ở cẳng chân cô cọ cọ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi