NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

Điện thoại vang lên.

Tô Yên nhìn thoáng qua dãy số.

Tiếp máy.

"Alo?"

"Tinh, có nhiệm vụ. Chu Viện muốn cô làm vệ sĩ, một tháng rưỡi."

Tô Yên nghe xong cự tuyệt

"Tôi không rảnh."

Bên kia nói

"Cô ấy yêu cầu là những ngày cuối tuần. 400 vạn."

Tô Yên nghe xong, dừng một chút.

"48 giờ?"

"Không, căn cứ theo thời gian làm việc, chỉ cần bảo đảm cô ấy mỗi ngày buổi tối trở lại khách sạn an toàn là được."

Tô Yên nghe xong, do dự, nói

"Việc này không đến nỗi phải thuê tôi chứ? ở đoàn phim sẽ có nhân viên bảo vệ, hơn nữa người nhiều mắt tạp, rất khó có cơ hội động thủ."

Còn nữa, cô ấy chỉ mỗi tuần thuê hai ngày, thật sự là ····· quá lãng phí tiền.

"400 vạn, Tinh, cô tiếp đi?"

Đây chính là tiền a, tiền đưa tới cửa a.

Nhiệm vụ đơn giản như vậy, mấu chốt là người ta còn chuyên môn chỉ định nhất định phải là Tinh tới đón.

Nếu thay những người khác liền không nhận.

Vị cộng sự kia cảm thấy, vệ sĩ là giả, phỏng chừng là hướng về phía Tinh a.

Dù sao, tin trên Weibo của Chu Viện hắn cũng thấy.

Vị anh hùng cái thế kia còn không phải là nói Tinh sao?

Tiêu 400 vạn tới tìm kiếm cái thế anh hùng của cô.

Có thể nói cái gì??

Hào khí a.

Tô Yên đương nhiên không biết cộng sự nghĩ cái gì.

Chỉ là đang xem thời gian có hợp lý hay không.

Cô vốn đã đáp ứng làm trợ lý cho Chu Viện.

Vậy đồng thời làm cũng sẽ không xung đột gì.

Cô ra tiếng

"Được rồi, lúc nào bắt đầu?"

"Tuần này bắt đầu."

"Ân"

Tô Yên đồng ý.

Sau đó, cô như là nghĩ tới cái gì

"Tôi hiện tại có bao nhiêu tiền?"

"1800 vạn. Có việc cần dùng?"

Bởi vì tổ chức Nhật Nguyệt cũng làm mấy nhiệm vụ không sạch sẽ.

Cho nên tiền của Tô Yên đều không ở trong tay của cô.

Nếu cô có yêu cầu, có thể tùy thời nói với bên quản lý.

Tô Yên ra tiếng

"Ân, tôi muốn 1500 vạn."

"Được, muốn chuyển vào tài khoản cô hay là giống trước kia, chuyển vào tài khoản người khác, cho cô kiểm?"

"Giống trước kia."

"Được rồi."

Nói xong, bên kia lại lắm miệng một câu

"Đột nhiên muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?"

Tô Yên

"Khám bệnh cho mẹ tôi, còn có trả nợ."

Bên kia thanh âm an tĩnh lại

"OK."

Nói xong, điện thoại cắt đứt.

Mẹ Tô Yên là người thực vật, ở phòng bệnh cao cấp có hộ lý.

Mỗi tháng cần chi rất nhiều tiền.

Còn có, lúc trước cha thiếu nợ.

Tuy rằng nói, trên pháp luật cũng không có việc cha thiếu nợ thì con trả, nhưng, nếu là thiếu, cũng nên phải trả lại.

Cẩn thận tính tính.

Nếu tiếp tục như vậy.

Quá 3-4 năm, là có thể trả hết nợ nần.

Vừa nghĩ, cô vừa đi về nhà.

Vừa mới về đến nhà.

Điện thoại lại vang lên.

Thời Thù gọi tới.

Cô tiếp máy.

"Alo?"

Thời Thù thanh âm rầu rĩ, nói trắng ra

"Anh nhớ em."

Tô Yên

"Ân, thứ bảy em đi gặp anh."

Cô đã nói trước cùng hắn.

Thời Thù chỗ nào chịu?

"Em ở chỗ nào, anh hiện tại đi tìm em."

Tô Yên nhìn thoáng qua thời gian.

"Ngày mai là thứ sáu."

Thời Thù

"Cho nên, em không cho anh đi gặp em?"

Tô Yên không nói chuyện, chính là tỏ vẻ cam chịu.

Lạch cạch một tiếng, điện thoại bên kia cắt đứt.

Chắc là bị Tô Yên chọc tức rồi.

Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn di động.

Gác lại ở một bên, đi rót cho mình một ly nước.

Đang uống, tính toán gọi lại cho hắn.

Kết quả Thời Thù lại gọi điện thoại tới.

Lần này là video call.

Cô ấn nhận.

Sau đó, trên di động liền xuất hiện khuôn mặt tuấn mỹ của Thời Thù.

Thời Thù giống như còn đang quay phim.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi