NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Tần Như nhận hộp điểm tâm kia, đặt lại trên bàn trà.

Đôi mắt Thời Thù giật giật.

Nâng lên, nhìn về phía gương.

Sau đó, từ trong gương thấy được tô Yên có nề nếp nghiêm túc đứng ở cửa.

Hắn sửng sốt một chút.

Bên này Tần Như đang muốn trả lời, liền nghe được thợ trang phục sau lưng Thời Thù đang sửa sang

"Thời Thù tiên sinh, ngài đừng lộn xộn......"

Nói còn chưa xong, Thời Thù đã chạy tới trước mặt Tô Yên.

Sau đó, Tần Như còn không kịp giới thiệu, đã bị tiên sinh nhà mình nhanh chóng đẩy sang một bên rồi.

Thời Thù một tay nhanh chóng ôm Tô Yên vào trong lòng.

Căn bản cũng không thèm để ý nơi này còn có hai người sống

"Tiểu Quai muốn cho anh bất ngờ?"

Trong lười nói, có thể rõ ràng nghe ra sự vui sướng.

Sau đó thanh âm liền lại u oán

"Tiểu Quai đêm qua nên tới taoh bất ngờ cho anh, nếu có thể cùng nhau ngủ, anh sẽ càng cao hứng."

Vì tránh cho hắn nói ra mấy lời khác, dọa hai người kia đến nhảy dựng.

Tô Yên liền giơ tay, yên lặng bưng kín miệng hắn.

Sau đó, dưới ánh mắt nóng rực lại u oán của Thời Thù, nói

"Em hiện tại là trợ lý chị Chu Viện. Đến chuyển lời."

Thời Thù nghe, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhíu mày một chút.

Lại nhìn Tô Yên, cắn một chút lòng bàn tay cô.

Tô Yên thu hồi tay.

Hắn con ngươi sâu kín

"Làm trợ lý cho người khác? Không phải cố ý tới tìm anh?"

Nói xong, Thời Thù đảo mắt liền trở mặt.

Hắn ôm Tô Yên, một bộ tư thái không coi ai ra gì.

Thanh âm lại hung lại oán

"Từ lúc em đáp ứng anh, thì vẫn luôn biến mất, cũng không gọi điện thoại cho anh.

Lúc này tới đây muốn gặp anh, hay là không thể không tới.

Anh thấy ở trong lòng em, anh còn không đuổi kịp hộp điểm em mang tới."

Tô Yên nhìn trợ lý Tần Như cùng thợ trang phục đang ngây ngốc.

Nhìn nhìn lại vị Thời Thù này không coi ai ra gì, dùng loại ngữ khí oán phu nói chuyện cùng cô.

Cô giật giật miệng, tiếp đó nghiêng đầu gần sát lỗ tai Thời Thù, nhỏ giọng nói

"Không phải quên anh, cũng là muốn gặp anh nên mới đến."

Giọng nói cô mềm ấm, vụng về lại nghiêm túc.

Thời Thù nghe tức khắc an tĩnh.

Hắn ôm lấy Tô Yên.

Hai người cách rất gần, gắt gao tương dán.

Tiếp đó, hắn liền hôn lại.

Đột nhiên không kịp phòng ngừa, một chút phòng bị cũng không có.

Tô Yên nâng tay lên muốn đánh hắn, lại ngừng ở giữa không trung.

Tựa hồ cảm thụ được hơi thở người này, chậm rãi biết, vị này chính là bạn trai cô, thân kiều xương yếu, đánh không được.

Dù sao cũng có vài lần được thỉnh giáo rồi.

Cô chỉ là thoáng dùng sức nắm chặt cổ tay của hắn một chút, không quá mấy ngày lại có thể sưng như cái bánh bao vậy.

Dùng chút lực đánh ngất hắn, dấu vết đỏ tím kia ở trên cổ một tuần đều tiêu đi.

Cô buông tay, liền ngốc ngốc đứng ở chỗ đó, tùy ý hắn hôn.

Vốn dĩ cô nghĩ hắn hôn trong chốc lát, hẳn là có thể hôn đủ rồi.

Tự động buông lỏng ra.

Chỉ là thời gian qua một hồi lâu, hắn vẫn không có buông ra.

Còn đang hôn cô, hơn nữa hôn càng ngày càng sâu.

Cho đến khi vị thợ trang phục kia hồi thần, tiếng ho khan vang lên, Tô Yên mở to mắt.

Lúc này mới thoáng ra sức, nhanh chóng đẩy người ra.

Cô nói ra tiếng

"Em tới chỗ này là có việc, đừng hôn."

Cô làm việc, luôn là có thể phân rõ ràng công tư.

Ôm cũng ôm, hôn cũng hôn rồi.

Cũng nên nói chuyện chính sự.

Thời Thù mí mắt vừa nhấc, nhìn sang phía thợ trang phục và Tần Như.

Hai vị kia thực tự giác, nhanh nhẹn vội vàng biến đi.

Khỏi phải ở chỗ này chướng mắt.

Chỉ nghe cửa phòng mở ra lại đóng lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thời Thù gắt gao ôm cô, cúi người, đầu dựa ở trên vai Tô Yên.

Lông mi run rẩy, nhìn qua như là muốn ngủ ở trên người cô vậy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi