NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Mà ở trong một chiếc xe bảo mẫu khác.

Mạnh Tuyết mặc váy dài, một đường chậm rãi chạy tới trước mặt Thời Thù.

Má lúm đồng tiền xinh như hoa, không biết đang nói cái gì.

Một màn quen thuộc lại lần nữa xảy ra.

Tiểu Hoa nhịn không được nói

"Hử? Trông thật quen mắt, lần trước có phải nằm mơ không? Ký chủ?"

Nó nhịn không được hỏi một tiếng.

Tô Yên không nói chuyện.

Chính cô cũng không biết phải nói gì cho tốt nữa.

Tại cửa khách sạn.

Thời Thù đeo khẩu trang đi vào trong thang máy.

Không ngừng xem di động trong tay.

Tiểu Quai có nói sẽ gọi điện thoại cho hắn.

Chắc là sắp tới rồi.

Hắn xác nhận di động thêm một lần nữa, pin đầy, tín hiệu tốt.

Người con gái bên cạnh này hình như cũng là người sống ở đây.

Cứ luôn không ngừng nói chuyện với hắn.

Fans à?

Thời Thù liếc liếc mắt một cái.

Không nói chuyện, tiếp tục nhìn di động.

Sau đó, cái cô gái bên cạnh vẫn luôn đi theo hắn kia, bỗng kinh hãi hô lên một tiếng.

Rồi cả người thẳng tắp ngã hướng về phía hắn.

Hắn nâng mí mắt lên một chút, giơ tay, kéo Tần Như ở bên cạnh qua.

Mạnh Tuyết cùng Tần Như đâm vào nhau.

Cô đang muốn ngẩng đầu nói cảm ơn.

Nhưng khi thấy rõ ràng người đang ôm mình.

Cô sửng sốt.

Vẻ mặt hiện lên sự mất mát.

Ba người đứng ở trước cửa thang máy.

Tần Như mỉm cười, tình huống như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần.

Hắn sớm đã tập thành thói quen.

Nhưng mà vị tiểu thư này trong mắt có thể biểu hiện sự mất mát ít rõ ràng hơn một tí được không?

"Mạnh Tuyết tiểu thư, không bị thương chứ?"

Khổ nỗi thân là một người trợ lý hoàn mỹ, phải kiềm chế sự bắt bẻ không kiên nhẫn của chính mình xuống, hoà giải giúp Thời Thù tiên sinh.

Dẫu sao thì đây cũng là ở bên ngoài, là một nơi công cộng.

Chẳng biết trước được chỗ nào sẽ có máy ảnh, camera...

Mạnh Tuyết lắc đầu, đứng yên.

Vài giây sau, thang máy tới.

Thời Thù đứng ở bên cạnh không có ý định đi vào.

Hắn ngược lại càng ngày càng nhìn di động nhiều hơn.

Tầm mắt hướng ra phía cửa khách sạn.

Người mãi vẫn chưa tới, hắn về phòng thì có ý nghĩa gì chứ?

Đang nghĩ ngợi, Mạnh Tuyết đã đi vào thang máy.

Tựa hồ là cố lấy hết dũng khí.

Duỗi tay, nắm lấy chiếc áo khoác bên ngoài của Thời Thù.

Sau đó túm túm

"Thang máy đến rồi."

Mang theo một chất giọng nhu mỹ riêng biệt của con gái, làm cho người ta rất khó mà cự tuyệt.

Tầm mắt Thời Thù từ từ dời khỏi màn hình di động.

Nhìn bàn tay đang kéo áo sơ mi của hắn.

Chiếc khẩu trang màu đen che khuất gần hết phân nửa khuôn mặt của Thời Thù.

Cho nên không thấy rõ được biểu tình của hắn.

Nhưng trong đôi mắt đen nhánh kia lại hoàn toàn không hề che dấu sự khinh thường và phiền chán.

Không chờ được Tiểu Quai, làm hắn có chút phiền.

Nếu ngày thường gặp phải loại tình huống này, ít nhiều cảm xúc trên mặt sẽ che lấp đi một chút.

Hiện giờ, hắn không còn chút kiên nhẫn nào để che lấp nữa.

Hắn nhìn người trước mắt.

Thật lâu sau mới lên tiếng

"Cô là ai?"

Vừa dứt lời, Mạnh Tuyết lập tức cứng đơ lại.

Nét tươi cười trên mặt cuối cùng cũng biến mất.

Lúc này, vài người còn chưa tiến vào thang máy.

Thời Thù cởi chiếc áo sơmi màu trắng khoác bên ngoài ra, ném xuống đất.

Nhìn cũng không thèm nhìn một cái, đi vào trong thang máy.

Tần Như cũng đi vào theo.

Cười nói

"Mạnh Tuyết tiểu thư, hẹn gặp lại."

Nói xong, thang máy đóng lại.

Chỉ còn lại một mình Mạnh Tuyết đứng ở chỗ đó, tràn đầy xấu hổ.

Tô Yên đang nhìn đến đoạn Mạnh Tuyết kéo áo Thời Thù, không biết đang nói chút cái gì, thì có một chiếc xe tải chạy qua trước mắt cô.

Đến khi cô nhìn lại, thì chỉ thấy Thời Thù vào Tần Như đi vào trên thang máy, rời đi.

Cô cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo.

Trắng trắng mềm ngọt, hương vị dâu tây hòa quyện với sữa bò rất nhanh tản mạn ở trong miệng.

Tiểu Hoa hầm hừ

"Cái cô gái kia khẳng định là coi trọng Thời Thù đại nhân."

Tô Yên liên tiếp lột vài viên kẹo, cùng lúc đút vào miệng.

Hồi lâu sau.

Cô không nói gì cả, lướt qua đường lớn.

Hướng đến khách sạn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi