NAM CHỦ BỆNH KIỀU, SỦNG LÊN TRỜI

Edit: Tinh Niệm

Nhưng mà, việc đầu tiên cần làm.

Chính là hoàn toàn giải quyết tên tai họa Mạnh Tái này đã.

Bằng không, chơi không thoải mái.

Ách, đúng rồi, còn có Mạnh Tuyết kia nữa.

········

Thời gian chớp mắt liền qua.

Thực mau, kỳ thi đại học tiến đến.

Tô Yên tâm tình không có gì biến hóa.

Vẫn như thường lệ đi học, sau đó thi xong thì về khách sạn.

Khó được trong ba ngày này Thời Thù đều không có quấy rầy cô.

Biểu hiện ra một bộ rất rộng lượng, vô luận cô làm gì cũng được.

Cứ như vậy, ba ngày thi kết thúc.

Có chuyện đáng chú ý chính là, ngày thi buổi sáng đó phải tập trung ở trường học.

Nhưng Mạnh Tuyết lại không tới.

Hơn nữa, cô ta đã vài ngày đều không đi học.

Như là bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

Nhưng mà, lại ẩn ẩn nghe bạn học nhắc tới.

Anh họ Mạnh Tuyết bởi vì trong thời điểm hoãn hình phạt lại lần nữa phạm tội, lập tức bị bắt, hơn nữa phán bảy năm tù, phạt tiền 50 vạn.

Mạnh Tuyết là bởi gặp chuyện mà không báo án, cũng bị mời đi cục cảnh sát.

Mạnh gia bị người tìm ra tội trốn lậu thuế.

Không đến nửa tháng, phá sản.

Lại sau lại nghe nói Mạnh Tuyết xuất ngoại.

Hiện giờ thì không còn tin tức gì nữa.

Tô Yên thi xong ngày cuối cùng.

Thời Thù lái xe tự mình tới đón người.

Tiếp theo, cũng không về khách sạn.

Mà là đi tới nhà Tô Yên.

Tô Yên nhìn lộ tuyến lái xe

"Anh biết nhà em ở đâu?"

Thời Thù gật đầu

"Có một lần trong lúc vô tình nhìn thấy em về nhà."

"A"

Cái gì trong lúc vô tình nhìn thấy về nhà.

Rõ ràng là theo dõi cô mà.

Tô Yên một hồi về đến nhà.

Mở cửa.

Thời Thù đi vào.

Nhìn bài trí bên trong.

Rất đơn giản.

Nguyên bản, hắn vốn sốt ruột.

Dù sao cũng là đêm xuân ngắn ngủi.

Nhớ thương lâu như vậy, rốt cuộc cũng chờ được rồi.

Nhưng đột nhiên.

Sau khi vào nhà.

Hắn lại trở nên phá lệ thong dong.

Tô Yên có chút đói.

Cô đi đến phòng bếp.

Nấu mì sợi ăn.

Thời Thù không biết là từ đâu đi ra.

Ôm Tô Yên, một tiếng tiếp theo một tiếng chậm rãi hỏi

"Tiểu Quai đói bụng?"

Tô Yên gật đầu, hỏi hỏi

"Anh muốn ăn sao?"

Thời Thù khó có lúc từ chối, lắc đầu

"Anh không đói bụng, Tiểu Quai ăn no càng quan trọng hơn."

Tiểu Hoa nhịn không được ra tiếng

"Ký chủ, em nghĩ tới một câu ngạn ngữ."

"Ngạn ngữ gì?"

"Làm chuyện khác thường, khẳng định có quỷ."

Nếu là trước kia, nam chủ đại nhân khẳng định sẽ không cự tuyệt.

Lần này sao lại cự tuyệt rồi?

Thực mau, mì sợi được chuẩn bị xong.

Cô mới vừa ăn hai miếng.

Liền nghe lạch cạch một tiếng.

Một chai rượu vang đỏ được đưa tới.

Cô ngẩng đầu.

Thời Thù tìm ra hai cái ly chân dài, đặt ở trên bàn.

Đổ chút rượu vang đỏ vào.

Hắn ra tiếng,

"Tiểu Quai ~ muốn uống rượu không?"

Tô Yên nhìn hắn.

Nếu hắn có cái đuôi, vậy hiện tại cái đuôi khẳng định đang lắc lư.

Trước khi thi đại học, liền hỏi chuyện sinh nhật 18 tuổi của cô.

Cách lúc thi đại học một ngày, hắn liền phá lệ hưng phấn.

Hiện giờ đã thi xong.

Hắn vội vàng mang đưa cô về nhà.

Cô vừa uống rượu liền say.

Người này cố tình dụ dỗ để cô uống rượu.

Ý đồ là gì mọi người đều biết.

Hắn giống như cũng không có ý định che dấu.

Đều tới một bước này rồi, cô sao lại không hiểu hắn muốn làm gì đây?

Cô gật đầu

"Uống"

Chỉ là mới vừa uống một ngụm.

Liền bị Thời Thù ngăn cản.

Tô Yên ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Người nào đó ấp ủ thật lâu sau, ngậm ý cười

"Tiểu Quai uống say, sao còn động phòng hoa chúc được?"

Nói xong, tay cô bị nâng lên.

Sau đó, một chiếc nhẫn kim cương đã được lồng vào ngón áp út.

Hắn ôm cô, hôn một cái.

Một bên nhẫn nại, một bên chậm rãi ra tiếng

"Ngày mai, không, ngày kia. Chúng ta đi đăng ký kết hôn."

Cho nên, đêm nay, chính là động phòng hoa chúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi