NAM CHỦ LUÔN LÀ QUÁ MỨC PHỐI HỢP TA HỦY ĐI HẮN CP

Ứng Giác mỉm cười: "Kính Linh trên người của nàng chỉ là một bộ phận, Kính Linh chân chính vẫn luôn ở trong phù du kính, hiện tại nó rất tốt. Còn chuyện cho nàng linh lực cùng khí vận, vốn dĩ toàn bộ đều là cho nàng, chỉ là lo lắng nàng hoài nghi nó, cho nên ngay từ đầu mới nói cùng nàng chia đôi, khi nàng phi thăng liền đem toàn bộ đưa lại cho nàng, đây là thời cơ tốt nhất."

Phùng Tiếu nhéo tai hắn xoay một vòng hắn: "Cho nên nó nói không sống được bao lâu gì gì đó, kỳ thật chính là cố ý dụ ta tới Kính Thương Phái đúng không?"

"Phu nhân thật là thông tuệ vô song." Ứng Giác bày ra dáng vẻ vô cùng đau đớn, "Thỉnh phu nhân thủ hạ lưu tình, vi phu đau."

Phùng Tiếu oán hận buông lỗ tai hắn ra, cẩu nam nhân, hạ một bàn cờ thật lớn.

"Phu nhân tức giận?" Ứng Giác thật cẩn thận hỏi.

"Hừ!"

"Phu nhân không cần tức giận, nếu là thật sự giận quá, liền đánh ta, không cần buồn bực trong lòng." Ứng Giác một bên mát xa, một bên tích cực nịnh nọt nàng.

Đang lúc hai người đùa giỡn, phía dưới đột nhiên truyền đến một tiếng quát lạnh: "Người nào ở bên trên lén lén lút lút, cút xuống dưới cho ta!"

Đại thụ bị hung hăng đạp một cái, Ứng Giác ôm Phùng Tiếu nhảy xuống, dừng ở trước mặt người nọ, bị người khác phá đám thời gian cùng vợ tâm tình, sắc mặt Ứng Giác không hề tốt, lạnh lạnh hỏi: "Xuống rồi, có gì phải làm sao?"

Người nọ thiếu chút nữa bị dọa tè ra quần: "Tiên, Tiên Tôn......"

Quấy rầy Tiên Tôn cùng đạo lữ, chết chắc rồi!

Nhưng kết quả hắn vẫn may mắn không cần đối mặt với việc tính mạng bị đe dọa, Ứng Giác người đầy khó chịu bị Phùng Tiếu lôi đi, để lại người nọ không hề giữ hình tượng nằm trên mặt đất thở hổn hển, bên cạnh lại có vài người đi ra, cười nói: "Đã sớm bảo ngươi không nên lỗ mãng, hiện tại liền đá phải ván sắt rồi đi, ha ha ha."

"Ai biết Tiên Tôn sẽ cùng phu nhân tới nơi này a, đen thùi lùi, có cái gì thú vị chứ?" Người nọ vừa nói thầm vừa ngồi dậy.

Mấy người còn lại cũng cảm khái: "Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến a! Hóa ra Ứng Giác Tiên Tôn thanh lãnh vô tình của chúng ta cư nhiên cũng sẽ có ngày nhu tình mật ý như vậy."

"Ta vừa nãy cũng thấy, vốn dĩ vẻ mặt Tiên Tôn đang ngập sắc lạnh, chỉ bị phu nhân trừng mắt một cái, Tiên Tôn liền cười, ta tới đây lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy Tiên Tôn cười, phu nhân quá lợi hại." Một nữ tu bụm mặt nói.

Từ hôm nay trở đi, Kính Thương Phái liền có thêm lời đồn đãi, nếu ngươi ở chỗ tối nhìn thấy có người lén lút, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ, thấy rõ ràng rồi hẵng ra tay, bởi vì tránh ở chỗ tối, có thể là địch nhân, cũng có thể là Ứng Giác Tiên Tôn cùng phu nhân hẹn hò.

- ---

Ứng Giác tìm được Chu Ứng Chân ở một góc tối không ánh sáng khác, hắn cơ hồ hoàn toàn biến thành trong suốt, biến mất đã là chuyện sớm muộn, nhưng mà hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn thấy Ứng Giác xuất hiện, Chu Ứng Chân thậm chí còn hơi mỉm cười.

Hai người mặt ngồi đối diện nhau, nhìn kỹ một chút, xác thật có một vài chỗ tương tự, cái loại hơi thở ẩn ẩn sắc bén này, càng cơ hồ giống nhau như đúc. Bất quá xem trên mặt khí chất, Ứng Giác là thanh lãnh, Chu Ứng Chân lại là có chút yêu nghiệt.

"Còn chưa nói với ngươi một tiếng chúc mừng." Chu Ứng Chân nói.

"Không muốn nói thì không cần miễn cưỡng." Ứng Giác lạnh lạnh nói, "Không thiếu một tiếng này của ngươi."

"Thật muốn để Tiếu Tiếu đến xem bộ dáng lúc này của ngươi, không biết nếu nàng nhìn thấy ngươi như vậy, nàng còn có thể thích ngươi hay không?"

"Không nhọc ngươi lo lắng." Ứng Giác hừ lạnh một tiếng.

Chu Ứng Chân đột nhiên cười nói: "Cũng không đúng, kỳ thật nàng hiện tại cũng không thích ngươi bao nhiêu."

Nhìn sắc mặt Ứng Giác lạnh xuống, Chu Ứng Chân vui sướng cười, ai nói hắn cùng tâm ma bình thường không giống nhau? Kia chỉ là bởi vì ở trước mặt nàng, hắn thực thu liễm mà thôi.

Hắn là tâm ma, chính là tâm ma.

"Một ngày nào đó, ta sẽ làm nàng chân chính yêu ta, chẳng qua ngươi không thể nhìn thấy ngày đó mà thôi."

Chu Ứng Chân thở dài: "Ai nói ta không thể nhìn thấy? Cho dù ta biến mất, nhưng ngươi và ta đều rõ ràng, ta vĩnh viễn ở đây, vĩnh viễn tồn tại trong thân thể ngươi."

"Ngươi cũng nên biến mất, chính ngươi rất rõ ràng, hiện tại ngươi căn bản không thích hợp du đãng ở bên ngoài, ở lại thêm một ngày, lực lượng của ngươi tiêu hao càng nhiều."

"Nói dễ nghe như vậy, còn không phải đau lòng lực lượng của ngươi?" trên mặt Chu Ứng Chân nhiều thêm một tia châm chọc, "Là sợ ta càng tiếp xúc với nàng, sẽ càng luyến tiếc nàng sao?"

"Ngươi nghĩ như thế nào chính ngươi không phải rất rõ ràng sao?" Ứng Giác cũng bày ra vẻ mặt châm chọc, "Còn cần phải hỏi ta?"

"Đáng tiếc ta không phải là người. Bằng không ta cũng thật muốn cùng nàng ở bên nhau." Chu Ứng Chân cảm khái.

Ứng Giác lại cười lạnh: "Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và ngươi, cho dù ta không phải là một cá thể độc lập, ta cũng tuyệt đối không đem nàng nhường cho bất luận kẻ nào."

Chu Ứng Chân ngửa mặt lên trời cười lớn: "Ha ha...... Có đôi khi ngươi so với tâm ma như ta còn giống ma hơn."

Ứng Giác đứng lên: "Ngươi cũng đừng nghĩ quá nhiều, ngươi chỉ là một tâm ma mà thôi, vĩnh viễn cũng không thật sự có được cảm tình của nhân loại. Sở dĩ ngươi sinh ra tình cảm với nàng, toàn bộ những nhu tình mật ý đó, đều không phải đến từ ngươi, mà là đến từ chính ta."

"Ha, ngươi nói cũng đúng." Thân thể từ cổ trở xuống của Chu Ứng Chân đã hoàn toàn biến thành trong suốt, chỉ thừa lại phần đầu còn xem như bình thường, hắn lại mặc thêm một kiện áo choàng, "Nhưng ta sẽ không biến mất vào lúc này."

"Tùy ngươi."

"Rốt cuộc ta cũng coi như giúp ngươi rất nhiều, ta muốn tận mắt nhìn thấy hôn lễ của hai người cũng không phải là quá phận đi? Từ một khắc ta ra đời kia, ta vẫn luôn rất tò mò, ngày nàng thành thân sẽ là như thế nào, không tận mắt nhìn thấy, ta không thể cam tâm trở lại trong cơ thể ngươi." Chu Ứng Chân cười tủm tỉm nói.

"Đừng cho là ta không hiểu tâm tư của ngươi, ngươi là tâm ma của ta, là thoát thai với ta, ý tưởng của ngươi, ta đều biết rõ, ngươi bất quá là......"

"Đúng vậy, rốt cuộc ta cũng là tâm ma của ngươi, cũng coi như là một nửa của ngươi rồi, ngươi hiểu rõ ta cũng rất bình thường."

Là tâm ma sinh ra dưới khát vọng cầu mà không được của Ứng Giác đối với Phùng Tiếu, hắn chờ mong Phùng Tiếu có thể cùng Ứng Giác ở bên nhau, rồi lại sẽ ảo tưởng, chính hắn có thể cùng Phùng Tiếu ở bên nhau.

Nhưng không thể phủ nhận, cho dù là người ở bên Phùng Tiếu là Ứng Giác, hắn cũng sẽ vui mừng.

Hắn xuất hiện vạn phần mâu thuẫn, nhưng mong ước có được tình cảm của nàng, là điều kiên định không thể phai mờ.

Hay phải nói, Ứng Giác mong ước có được tâm của Phùng Tiếu, là vạn phần kiên định.

- ---

Ngày Phùng Tiếu cùng Ứng Giác thành thân là ngày náo nhiệt xưa nay chưa từng có của Kính Thương Phái, toàn bộ thế lực khắp nơi trên Lâm Thuật đều tới chúc mừng, một là nghĩ đến xem thịnh hội ngàn năm có một này, hai là muốn nhìn một chút, nữ tử có thể khiến Ứng Giác Tiên Tôn động tâm có tiên tư phong thái cỡ nào.

Kính Thương Phái cho dù là người đang bế quan, cũng đều sôi nổi xuất quan, ra ngoài hỗ trợ chuẩn bị, tiếp đãi khách khứa, cũng là vì biểu đạt lòng coi trọng với hôn lễ này.

Phùng Tiếu cùng Ứng Giác đều mặc một thân hồng y, nắm tay nhau bay tới, từng bước một đi lên tế đàn Kính Thương Phái.

Dưới sự chứng kiến của thiên địa, dưới tầm mắt chăm chú của mọi người, hai người đồng thời kết hạ khế ước đạo lữ, đồng ý lời hứa cùng sinh cùng tử. Từ giờ về sau, bọn họ không còn là hai cá thể độc lập, giữa hai người có một dây tơ hồng, chặt chẽ liên kết hai người, làm cho bọn họ khí vận tương liên, họa phúc cùng nhau.

Thời điểm lập khế ước kết thúc, hai người đứng lên, trong thiên địa đột nhiên giáng xuống các loại điềm lành, trên bầu trời ngũ quang thập sắc, tia sáng kỳ dị lộ ra, còn có cam lộ từ trên trời giáng xuống, làm không ít người khiếp sợ không thôi.

"Điềm lành điềm lành!"

"Chúc mừng chúc mừng."

"Chúc mừng chúc mừng."

Không ai dám ở giữa ngày đại hỉ như vậy nói nửa câu không dễ nghe, cho dù là Đông Phương thành chủ lúc trước đả thương Phùng Tiếu, hôm nay cũng là mặt mang nụ cười, nói ra lời chúc phúc ngọt đến đau răng, còn dâng lên lễ vật phong phú hơn người, chỉ cầu nàng không cần ghi hận sự tình lúc trước.

Đến nỗi lệnh truy nã Hiệt Tiệp lúc trước cũng đã sớm âm thầm hủy bỏ, toàn bộ những người liên quan đều bị Đông Phương thành chủ nghiêm lệnh cấm, không được nhắc lại nửa chữ.

Hiện giờ Phùng Tiếu dùng là diện mạo chân chính của nàng, Triệu Oánh cùng Lâm Tân lần đầu tiên nhìn thấy nàng còn phát ngốc hồi lâu, bất quá bọn họ cũng là lão yêu quái bảy tám nghìn tuổi, không phải loại trẻ người non dạ. Kinh ngạc qua đi, hai người đều rất có ăn ý không có nhắc lại chuyện quá khứ.

Phùng Tiếu cũng rất thích bọn họ, lại nói với chưởng môn Kính Thương Phái mấy câu, hai người liền được chuyển thành đệ tử chính thức.

Hôn lễ của người tu chân cũng không phức tạp, nghi thức quan trọng nhất là lập khế ước hoàn thành, hai người liền trở thành phu thê chính thức được thiên địa tán thành, đại điển liền tính là hoàn thành, kế tiếp chính là đón nhận lời chúc phúc của khách nhân.

Tiệc cưới bày kín một cái đỉnh núi, Phùng Tiếu cùng Ứng Giác ngồi ở trung tâm, chỉ tiếp thu hạ lễ của người khác cũng mất thời gian rất dài rất dài.

"Phu nhân ăn một chút gì." Ứng Giác không ngừng gắp đồ ăn cho nàng, đồ ăn trên bàn đều có trận pháp phụ trợ, linh thực tuy rằng đã chuẩn bị từ sớm nhưng đều được giữ ở trạng thái ngon miệng nhất.

"Chàng không ăn?" Phùng Tiếu hỏi hắn.

"Ta rất vui." Ứng Giác trộm hôn tay nàng, "Vui đến mức ăn không vô."

Phùng Tiếu múc một muỗng chè đưa đến bên miệng hắn, Ứng Giác lập tức ngoan ngoãn hé miệng ăn.

"Ăn ngon sao?"

"Ăn ngon, ngọt." Hắn cũng múc một muỗng, "Phu nhân cũng nếm thử."

Hành động của hai người, những người khác đều nhìn đến rõ ràng, tâm tình trần đầy phức tạp, người bọn họ vẫn luôn cho rằng có khả năng sống cô độc suốt quãng đời còn lại nhất đã cưới đạo lữ rồi, lại còn thân mật ân ái như thế, quả thực là vả bôm bốp vào mặt bọn họ mà.

Đợt hỉ yến này diễn ra liên tục ba ngày ba đêm, Phùng Tiếu cùng Ứng Giác rời đi trước, hai người tay khoác tay, dẫm lên thảm đỏ dưới chân, từng bước từng bước đi về phủ đệ Tiên Tôn.

Thảm đỏ cũng không ngắn, Ứng Giác lại kiên trì nhất định phải đi xong: "Một bước cũng không thể thiếu."

Phùng Tiếu bất đắc dĩ nhìn hắn: "Đây chẳng qua chỉ là lễ nghi thành thân dưới phàm tục, chàng sao lại cũng tin?"

Đoạn đường từ hỉ đường đến hôn phòng, cũng không phải quá xa xôi, nhưng nơi này là Tu Tiên giới, khoảng cách từ tế đàn tới phủ đệ Tiên Tôn, nếu tính theo cách đi bộ của người thường, sợ rằng mấy ngày cũng chưa chắc đi xong.

"Bởi vì ta cũng muốn cùng phu nhân bạch đầu giai lão, cộng độ cả đời." Ứng Giác nắm tay nàng, "Nếu phu nhân đi mệt, không bằng để ta cõng nàng?"

"Được a được a!" Hai mắt Phùng Tiếu sáng ngời, trực tiếp nhảy lên lưng hắn, Ứng Giác gắt gao ôm lấy nàng.

"Nếu là cõng phu nhân, cho dù là đi như vậy cả đời, ta cũng vui vẻ chịu đựng." Ứng Giác mỉm cười nói.

"Được rồi, biết tâm ý của chàng rồi, chàng đi bao lâu, ta bồi chàng bấy lâu là được."

"Phu nhân phải nhớ rõ những lời này cả đời." Ứng Giác cảm thấy mỹ mãn.

"Ân, chỉ cần chàng cũng cả đời đối tốt với ta, ta cũng sẽ không phụ chàng." Phùng Tiếu hôn hôn tai hắn, "Ta bảo đảm."

Ứng Giác cười ngẩng đầu, ở phía trước cách bọn họ không xa, Chu Ứng Chân mỉm cười đứng đó, tựa hồ là đang chờ đợi bọn họ đi qua, bất quá lúc này hắn đã hoàn toàn biến thành trong suốt, ngoại trừ Ứng Giác, cũng không còn ai cảm nhận được hắn.

Theo khoảng cách hai bên càng ngày càng tới gần, khuôn mặt Chu Ứng Chân cũng từ từ phát sinh biến hóa, càng lúc càng giống Ứng Giác. Thời điểm chỉ còn cách một mét, Chu Ứng Chân đã hoàn toàn biến thành bộ dáng của Ứng Giác, bất quá khí tức quanh thân vẫn mang theo một tia yêu nghiệt.

Ứng Giác đột nhiên dừng lại, Phùng Tiếu di một tiếng: "Chu Ứng Chân ở chỗ này đúng không?"

Chu Ứng Chân đối diện nhắm mắt lại cười, lúc này nàng rốt cuộc cũng nhớ rõ hắn.

"Đúng vậy! Hắn ở." Ứng Giác nói, "Ta cũng ở."

Hắn lại lần nữa nâng bước đi phía trước, trong nháy mắt hắn cùng Chu Ứng Chân lướt qua nhau, Chu Ứng Chân liền biến mất, một lần nữa trở về trong cơ thể hắn.

Chu Ứng Chân sẽ không biến mất, bởi vì Ứng Giác đối Phùng Tiếu, vĩnh viễn là lòng tham, vĩnh viễn đều khát vọng tình yêu của nàng, vĩnh viễn không thể lấp đầy, cho nên Chu Ứng Chân cũng sẽ vĩnh viễn không biến mất.

Chu Ứng Chân vĩnh viễn là tâm ma của hắn, chẳng qua Chu Ứng Chân sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, sẽ không tiếp tục ảnh hưởng đến tu vi cùng thân thể, mà là ẩn sâu trong tim hắn.

Phùng Tiếu chạm vào vị trí trái tim của Ứng Giác: "Chàng sao lại giống như đột nhiên có thêm thứ gì đó?"

"Nàng đoán xem ta có thêm cái gì?"

"Ta không đoán, chính chàng thành thật cho ta."

"Ngô." Ứng Giác làm bộ nghiêm túc tự hỏi, "Ta đại khái là lại yêu nàng hơn một chút."

"Phi, chàng thay đổi, miệng lưỡi cư nhiên lại trơn tru như vậy." Phùng Tiếu chọc chọc mặt hắn, "Không biết xấu hổ."

Ứng Giác cười cười, đột nhiên hỏi nàng: "Nàng biết vì sao hắn tên là Ứng Chân không?"

"Vì cái gì?"

"Bởi vì ta muốn mong ước ảo tưởng của ta, toàn bộ đều có thể trở thành sự thật." Ứng Giác nghiêm túc nói.Phùng Tiếu ôm chặt cổ hắn, sâu kín hỏi: "Kia, hiện tại trở thành sự thật rồi sao?"

"Ân." Ứng Giác một tay ôm nàng, đem nàng từ trên lưng ôm đến phía trước, từ cõng biến thành ôm công chúa, "Chỉ cần nàng luôn ở bên cạnh ta, hết thảy ảo tưởng liền đều trở thành sự thật."

Hắn thành kính hôn xuống môi nàng: "Ta yêu nàng, vĩnh viễn."

END.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi