NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ

Thạch nhũ Chung Linh bảy màu bị rút hết không còn một mảnh, trong thạch thất chỉ còn lại ánh sáng nhàn nhạt, trong mắt Ngụy Lương vẫn còn mang theo buồn cười, tay bóc ra từng mảnh nhỏ thạch cao trêи người Lâm Thu.

Trong cái hồ nước cạn thỉnh thoảng tạo nên vài vòng rung động, Lâm Thu gục đầu xuống, soi bóng mình xuống mặt nước.

Khăn che mặt đã bị Ngụy Lương lấy ra cầm trong tay, nàng phát hiện giờ phút này mình giống như một cái trứng muối, sau khi lột hết đám vỏ dày đặc xuống, lộ ra da thịt phía trong vô cùng mềm mịn lại óng ánh sáng long lanh.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, hồ nước trong vắt phản chiếu dung nhan không giống như người thật.

Nguyên thân sinh ra có một khuôn mặt xinh đẹp cay nghiệt đúng chuẩn nữ phụ ác độc.

Mà Lâm Thu lại là một người trường kỳ thức đêm, quần quật tăng ca, hầu như cả năm không ngừng làm việc. Lúc rảnh rỗi thì hai mắt cũng theo thói quen ngốc trệ vô thần, rồi lại lúc nào cũng trêи tinh thần đối phó tình huống xấu đột ngột xảy ra, cảnh giác vô biên, thoạt nhìn giống như một con mèo lười biếng nhưng lại dễ dàng trợn mắt dựng đứng lông.

Vẻ mặt như vậy lại phối hợp với một khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, liền có một loại phong tình khó có thể nói thành lời.

Độc nhất vô nhị, làm người vừa thấy đã khó quên.

Ngụy Lương sẽ không trầm mê vẻ đẹp bên ngoài của nàng chứ?

Nội tâm Lâm Thu không nín được, lúc này liền hỏi: ” Vì sao ngươi lại giúp ta như vậy? “

Ngụy Lương lột hết phần gáy, hai tay thăm dò đưa vào cổ áo, đặt bàn tay lên phần thạch cao chỗ xương cánh bướm của nàng, chấn động một cái, lan xuống phía dưới, vô số mảnh vụn theo áo bào trượt vào trong hồ nước.

Hắn thu hai tay, đầu ngón tay như có như không lướt qua phần xương cánh bướm mảnh mai xinh đẹp của nàng, hại Lâm Thu liên tiếp rùng mình hết mấy cái.

Hắn kéo cổ tay của nàng đi ra ngoài, vừa đi vừa không đếm xỉa tới nói, ” Tất nhiên là bởi vì, một Trúc Cơ tu sĩ nhãi nhép mà dùng để bổ dương thì không có ý nghĩa gì. Sau khi thạch nhũ Chung Linh rèn luyện xong, sau này không chừng còn có thể dùng một chút. “

Lâm Thu: “……”

Nàng hoảng sợ trừng mắt nhìn một bên sườn mặt của hắn. Dưới ánh sáng óng ánh hơi mờ mịt của thạch nhũ, con mắt Ngụy Lương giống như ngôi sao đặc biệt chói sáng trêи bầu trời đêm.

Ngụy Lương nghiêng nghiêng đầu liếc nàng một cái, đuôi lông mày chau lên: ” Tin không? “

Lâm Thu sống không có gì luyến tiếc: ” Vận mệnh của ta như thế nào, chỉ nằm trong một ý niệm của ngươi thôi. Ngươi muốn như thế nào liền là như thế ấy đi. Nhưng có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi, mếu ngươi muốn cùng ta làm vợ chồng thực, ngày sau chuyện này nhất định sẽ trở thành cái gai trong lòng nữ chủ nha, rất ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của các ngươi! “

Bước chân Ngụy Lương dừng lại, con mắt híp lại thành khe hở thật dài, che lại ánh sáng trong đôi mắt, ngữ khí lạnh lẽo đến hơi rét run: ” Nữ chủ, là cái gì? “

Lâm Thu đang muốn nói chuyện, chợt thấy từng đạo ánh sáng xa xa lướt đến, là viện binh của Vương gia.

Ngụy Lương nắm eo của nàng, bước vào rừng rậm bên ngoài kết giới, nhanh chóng lướt qua bên người đám tu sĩ đẳng cấp cao đó. Đi đến chỗ không còn ai, hắn gọi phi kiếm ra, trước khi ánh bình minh kịp ló dạng đã chạy về Vạn Kiếm Quy Tông.

Đóng cửa lại, Ngụy Lương cởi ngoại bào ra, nhồi lại như nhồi bột bánh mì, ném vào chậu than.

Lâm Thu cũng học bộ dáng của hắn, đốt rụi quần áo và trang sức gây án.

Ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi đen lay láy của Ngụy Lương, hắn giống như vô tình mà lại hỏi một lần nữa: ” Cái gì là nữ chủ? “

Lâm Thu sớm đã nghĩ kỹ đám án ở dọc đường, nàng trả lời: ” Tất nhiên là nữ chủ nhân của cái Vạn Kiếm Quy Tông này…. “

” Ah? ” Ngụy Lương nghiêng đầu, con mắt hẹp dài lạnh tình nhìn thẳng nàng, ” Không phải là ngươi sao. “

Hắn nâng một tay lên, khẽ vuốt bên mặt Lâm Thu.

” Đây là lần đầu tiên ta cưới vợ. ” Hắn lên giọng, ” Rất phiền toái, nên không có lần tiếp theo đâu. “

Hơi suy nghĩ một chút, hắn bổ sung: ” Trừ phi ngươi chết. “

Lâm Thu: “……” Cho nên nữ phụ ác độc cuối cùng mới bị chết thảm như vậy? !

Nàng thở dài, hỏi: ” Vậy ngươi có thích ta không? “

Ngụy Lương cổ quái nhìn nàng: ” Như thế nào tính là thích? “

Lâm Thu nghiêm túc nghĩ nghĩ, phát hiện mình cũng không biết cái gì mới đúng là thích. Tuy nhiên trong sách nói Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm ái mộ lẫn nhau, nhưng thứ cho mắt nàng vụng về, nàng không thể nhìn ra Ngụy Lương đối với Liễu Thanh Âm có chỗ nào đặc biệt.

Ngụy Lương lặng yên trong chốc lát, rất tùy ý nâng tay lên, nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu Lâm Thu.

Hắn đứng dậy, lấy ra một bộ trường bào màu trắng lạnh lẽo, ngồi xuống bên cạnh giường, cẩn thận tỉ mỉ buộc lại đầu tóc đen như mực.

” Sư tôn, ” Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Liễu Thanh Âm, ” Tông chủ Thanh Dần tông của Động Đình, Lâm Đông, mang theo mẹ hắn, cầu kiến sư tôn. “

Lâm Thu nhạy cảm phát giác, tiếng nói Liễu Thanh Âm hơi hơi nghẹn ngào, như là mới khóc.

” Biết. ” Ngụy Lương chậm rãi kéo cửa gỗ ra, cơn gió mát lạnh tràn vào trong phòng.

Hắn mặc áo trắng, đứng trong đám sương mai sáng sớm càng lộ ra vẻ thanh cao.

Lâm Thu sau khi rửa mặt đơn giản xong, đi theo Ngụy Lương rời khỏi ngọn núi chính, đi vào đại đường đón khách của Vạn Kiếm Quy Tông.

Vừa bước vào cánh cửa, liền trông thấy một phụ nhân tầm thường thẳng tắp nhào về hướng nàng, đôi tay khẳng khiu như chân gà nắm lấy hai cánh tay nàng, không thèm nhìn mặt nàng đã liền gào khóc.

” Khuê nữ của ta a…! Tội nghiệp con đang đeo tang cha mà phải đi gả cho hắn nhân làm phụ nhân! Mẹ biết rõ, trong lòng con nhất định băn khoăn lắm có đúng hay không! Con rể đối với con có tốt không? Có khi dễ con hay không ? Nếu hắn dám khi dễ con, người khắp thiên hạ này có thể nhổ nước bọt mà dìm chết hắn! Nếu không phải vì cứu hắn, cha con làm sao có thể mất sớm khi còn tráng niên như vậy chứ…! Ô…… Phu quân đáng thương của ta! Bỏ lại cô nhi quả phụ bọn ta mà cứ ra đi như vậy sao………”

Lâm Thu nhàn nhạt đánh giá phụ nhân trước mặt, trong nội tâm cười lạnh không ngớt.

Nàng trừng lớn con ngươi, trông thấy một tên nam nhân trẻ tuổi tầm mười bảy mười tám gì đó ngồi trong ghế gỗ hắc bạch đàn, lỗ mũi hướng lên trời, đầy mặt ngang ngược kiêu ngạo. Bộ dáng cũng có vài phần giống như nàng, vừa nhìn cũng biết đệ đệ ruột của Lâm Thu, Lâm Đông.

Nội tâm Lâm Thu tràn đầy lạnh lẽo.

” Con rể! ” Trịnh Tử Ngọc bỏ Lâm Thu qua một nên, nhào về phía Ngụy Lương, mở miệng ra liền cáo trạng, ” Con rể a…! Đồ đệ kia của con quá hư, không thể tưởng tượng nổi! Không kính trọng ta thì thôi, còn ra đây vũ nhục người làm trưởng bối như ta đây! Con phải giáo huấn nó thật nghiêm khắc vào! “

Lâm Thu nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy một vị đệ tử của Nguỵ Lương mới gặp đêm qua mặt đang đỏ bừng, trong lỗ mũi phì phì phóng ra khí trắng, sau khi hành lễ với Ngụy Lương xong, tức giận đứng ở một bên.

Ánh mắt Ngụy Lương cụp xuống, nhẹ nhàng động ống tay áo, quanh thân tự nhiên tản mát ra khí thế lạnh lùng.

Trịnh Tử Ngọc suýt chút nữa bắt được tay Nguỵ Lương liền ngượng ngùng lùi về, rút lui hai bước, chỉ vào đệ tử Nguỵ Lương đứng ở một bên, khóc lóc kể lể nói: ” Hắn cũng không nghĩ xem, nếu không có phu quân ta hi sinh, làm gì còn có Vạn Kiếm Quy Tông của ngày hôm nay ? ! Cái loại Bạch Nhãn Lang qua sông đoạn cầu này, ta bất quá chỉ muốn hắn đưa cho ta hai trăm năm công lực mà thôi, một yêu cầu nho nhỏ như vậy, hắn lại kiên quyết cự tuyệt ngay! Nào có ai làm như vậy? Quá hư, không tưởng tượng nổi! “

Ngụy Lương nhìn Lâm Thu liếc.

Lâm Thu nhướng lông mày, khiêu khích nhìn hắn.

Giờ đã tin ta chưa ?

Trịnh Tử Ngọc cáo trạng hết lời, liền bắt đầu nói chuyện: ” Con rể, con cũng đừng oán ta sốt ruột. Phu quân tội nghiệp của ta sau khi thay con chết, Thanh Dần tông liền không còn ai lãnh đạo a…! Con ta tuổi còn trẻ nhưng vẫn cố gắng muốn cầm lên trách nhiệm của tông môn, quanh hắn có bao nhiêu tông phái đang nhìn chằm chằm, đợi đến khi có thể một ngụm ăn tươi nuốt sống cô nhi quả phụ nhà chúng ta ! Còn có Vương gia, vì đem Thu nhi gả cho con, chúng ta lại đắc tội Vương gia quá nhiều rồi! Thời điểm như thế này, ngươi không thể tin mấy chuyện bậy bạ đồn đãi bên ngoài đúng không? “

Liễu Thanh Âm sau một bước, bước vào đại đường, nghe vậy, nhịn không được nói ra: ” Vị phu nhân này lời ấy sai rồi. Trong trận chiến Tiên Ma đó, anh linh mất đi nhiều đếm không hết. Tu sĩ chính đạo như Lâm tông chủ hy sinh nhiều vô số kể, chuyện khắc phục hậu quả, sao lại thành trách nhiệm của một mình Vạn Kiếm Quy Tông chúng ta? Lúc trước việc hôn nhân với Vương gia là ngươi cùng Vương Gia tự mình định ra, đổi ý cũng là ngươi, có liên quan gì đến sư tôn chứ? “

Trịnh Tử Ngọc liếc nàng ta từ trêи xuống dưới vài lần, cười lạnh: ” Ơ, ta tưởng là ai, cái này không phải là con đại, kiếm, tiên CÓ LIÊM SỈ nhất mà khắp cả thiên hạ đều biết sao! Chuyện hôn sự của sư tôn ngươi thì có liên cạnh gì đến ngươi? Cha ngươi lúc trước dạy ngươi đi làm phụ nữ lσạи ɭυâи sao! “

Liễu Thanh Âm uất ức nghẹn một hơi ở ngực, thiếu chút nữa rút kiếm tại chỗ.

Trịnh Tử Ngọc không để ý tới nàng ta, quay đầu nhìn về phía Ngụy Lương, lẽ thẳng khí hùng mà nói: ” Tóm lại, con rể con phải giúp ta ngồi vững vàng trêи chủ vị của Thanh Dần tông. Kế bên Thanh Dần tông cũng có ba cái linh mạch, ta cũng không tham lam, chỉ cần con rể lên tiếng, chia hai cái linh mạch cho Thanh Dần tông chúng ta là được rồi. “

Dừng lại một chút, bà tiếp tục nói: ” Chuyện của Vương gia, vào tay con rể bất quá chỉ là nói thêm một câu thôi, ta liền giao cho con rể toàn quyền xử lý. Mặt khác, tiểu cữu Lâm Đông nhà mình tu vi bất quá chỉ mới Trúc Cơ, thật không đủ để khởi động một tông môn, cho nên con rể con muốn sao, phái một người theo chúng ta trở về giữ thể diện, hoặc là chia cho Lâm Đông mấy trăm năm công lực, giúp hắn đạt tới hậu kỳ Trúc Cơ—— ta cũng không tham lam, sẽ không ép con Kết Đan giùm hắn. “

Đệ tử Nguỵ Lương đứng ở một bên oán hận mà nói: ” Sư tôn! Hôm qua liền có đệ tử Vương Gia tìm đến, nói là phụ nhân này mấy ngày trước chạy đến chỗ Vương Gia, tuyên bố sư tôn sẽ phái người đến dẹp sạch địa bàn Động Đình Vương Gia, nếu không muốn chịu họa diệt môn, phải đem linh thuỷ mới tụ thành của Vương Gia giao cho bà. Vương gia hỏi Vạn Kiếm Quy Tông ta có phải đang muốn tự tổn hại thân phận, đi làm chuyện cường đạo hay không! Bởi vì hôm qua là ngày đại hỉ của sư tôn, ta liền đè tin tức xuống, không ngờ phụ nhân này sáng sớm hôm nay liền, liền……”

Hắn tức giận đến mất tiếng, Liễu Thanh Âm tranh thủ thời gian tiến lên, nhẹ giọng trấn an.

Lâm Thu cảm giác được trong mắt Liễu Thanh Âm hình như có sắc mặt vui mừng. Trong nội tâm nàng cũng rõ ràng, một “nhạc mẫu” như Trịnh Tử Ngọc vậy, sẽ chỉ làm Ngụy Lương đối với vị thê tử là nàng đây sinh lòng ghét cay ghét đắng.

Trịnh Tử Ngọc lập tức vỗ một cái tát thật mạnh vào trêи cánh tay Lâm Thu: ” Ngươi sao lại không nói một lời nào vậy lYAA.A.A..! Sao có thể đứng như người câm thế kia! Gả đến chỗ tốt, cánh cứng cáp rồi có phải hay không? Mặc kệ đệ đệ của ngươi? Ta cho ngươi biết, ngươi là từ trong bụng ta bò ra, đời này trách nhiệm của ngươi chính là giúp đỡ đệ đệ ngươi! “

Thần sắc Lâm Thu có chút hoảng hốt.

Nàng nhớ tới kiếp trước khi bị cha ruột đẩy xuống cao ốc, mẹ ruột của nàng cũng là như vậy, nhìn nàng hét to vào mặt.

” Mày chỉ là một đứa con gái, cần tiền cần nhà ở để làm cái gì! Có tiền còn không tự giác tự nguyện trợ cấp cho em trai của mày? ! “

” Còn bày đặt mua nhà! Lớn hơn một chút không phải cũng gả cho người khác rồi ? Tranh thủ thời gian tìm thằng nào có tiền gả cho, có gì sau này còn tìm nó mà đòi tiền! Chúng tao nuôi dưỡng mày lớn như vậy, không phải nuôi dưỡng để chơi không! “

” Tốt! Ngươi không muốn chuyển căn nhà này cho em trai của mày đúng không? Được, tao là mẹ của này, tao đem lời để lại nơi này, công tao sinh ra mày, nuôi dưỡng mày, mày nợ tao bao nhiêu tao cũng coi như không tính, hôm nay mày đem cái nhà này cho tao, là tao muốn, được chưa? A…? Trêи đời này làm sao có thứ con gái bất hiếu như thế này chứ…? Mẹ ruột của nó muốn nhà nó mà nó cũng không cho? ! “

” Mày không cần kiếm cái cớ gì đó đâu! Cái nhà này, nhất định là của chúng tao rồi! “

Khoé môi Lâm Thu hơi khẽ nhếch lên, sung sướиɠ đến chói mắt hiện ra trêи mặt, chậm rãi ngưng ra một nụ cười độc ác nhất cuộc đời giống như trước khi chết đi ở kiếp trước.

Trước mắt ánh sáng lạnh nhàn nhạt lóe lên.

Ngụy Lương giơ tay lên, tách bàn tay Trịnh Tử Ngọc đang nhéo cánh tay Lâm Thu ra.

” Đều là việc nhỏ. ” Thanh âm Ngụy Lương nhạt nhẽo vang lên, ” Muốn đem Tam Thiên Lý Động Đình giao cho tiểu cữu cũng có làm sao. “

Lời vừa nói ra, người đang đứng ở giữa sân ai cũng ngây ra như phỗng.

Lâm Thu dừng lại, chuyển con ngươi, trừng mắt nhìn Ngụy Lương.

Ngụy Lương lại nói: ” Không ai lại để cho phu nhân ưu phiền. “

Hắn là đại Kiếm Quân tu vi tuyệt thế, khí thế trầm xuống, tựa như lợi kiếm sắp sửa rời vỏ, làm người ta còn không dám thở mạnh.

Trong đôi mắt đẹp dịu dàng của Liễu Thanh Âm dần dần tràn đầy nước mắt.

Lâm Thu rất muốn xông lên phía trước, bắt lấy vạt áo Ngụy Lương, hung hăng lắc hắn cho tỉnh lại—— nam chủ a…! Ngươi như vậy thật sự sẽ mất đi nữ chủ đó!

Bầu không khí đang ngưng trệ, liền thấy một gã đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông vội vàng đi tới, chắp tay hành lễ nói: ” Kiếm quân, có rất nhiều người của Vương thị đến, tụ họp ở bên ngoài cổng dưới chân núi, sắc mặt bất thiện! “

Trịnh Tử Ngọc liền bị dọa mềm nhũn ra tại chỗ, vừa hướng trêи mặt đất co quắp, vừa ngoài mạnh trong yếu kêu lên: ” Con rể! Con rể! Con không thể giao ta ra a…! Ta cũng không biết bọn hắn muốn cái gì đâu…! “

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi