NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Editor: Mini

Beta-er: Min

Nước mắt Đào Tinh Úy đã chảy đến mang tai, cảm giác ẩm ướt không thoải mái chút nào.

Nhưng Tần Thận vẫn không nhìn thẳng vào cô lấy một lần.

Lúc anh nghe cô nói miệng vết thương này là do chậu hoa đè phải, xuất phát từ vết thương này để đưa ra chuẩn đoán đầu tiên thì có chút hoài nghi mà nhíu mày, nhưng chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Dù sao cô cũng không thể nói cho anh biết, bởi vì cô dùng tay không đánh người ta mới phải vào bệnh viện được.

Vừa khéo khi đến bệnh viện nhìn thấy trước cổng có tiệm hoa, cấp bách nảy lòng tham cô mới viện đại cái lý do này.

“Cũng không nghiêm trọng, bó bột thạch cao cố định trước, nghỉ ngơi một tháng là được.”

Đào Tinh Úy thu lại nước mắt, hít hít mũi, hỏi: “Bác sĩ, không cần phải nằm viện sao?”

Giọng điệu rõ ràng là đang mong đợi gì đó.

“Không cần.”

Lúc này, xe cứu thương đã đưa tới một số bệnh nhân bị thương nặng trong một vụ tai nạn giao thông. Tần Thận bị gọi đi để xử lý các bệnh nhân khác. Đào Tinh Úy nhìn bóng lưng vội vã của anh, hơi hơi phồng má lên, hết sức hối hận vì sao không đánh Phùng Lâm thêm mấy quyền nữa.

“Chú Ngô, bây giờ cháu không muốn trở về đội.”

Ngô Đại Long vẫn còn đang sững sờ chưa thoát ra được vì nước mắt của cô, ông nghĩ mãi vẫn không hiểu, tiểu nha đầu này năm đó ngay cả xương sườn bị gãy cũng chưa từng than đau một tiếng, hiện tại chỉ vì gãy một cái xương nới bàn tay lại có thể giày vò cô kinh sợ đến vậy.

Nghe cô nói như vậy, sợ là trong khoảng thời gian này cô thật sự bị những người trong đội nữ bắt nạt đến thê thảm rồi, hơn nữa lúc này vẫn còn đang trong thời kỳ nhạy cảm, gấp gáp cho cô về đội cũng không tốt.

Nghĩ như vậy, ông lại có chút đau lòng cho đứa nhỏ Đào Tinh Úy này.

“Bác sĩ này tuổi trẻ nên không hiểu rõ, chú có biết lãnh đạo của bệnh viện này. Nội bộ đội bên đó có chú chịu trách nhiệm, dù sao cũng không còn tư cách tham gia vòng loại, trước mắt cháu nên dưỡng thương cho thật tốt đi.”

-

Đào Tinh Úy nằm trên giường bệnh ở khu cấp cứu một đêm, buổi sáng ngày hôm sau liền như ý nguyện được chuyển vào khu nội trú của khoa chỉnh hình.

Phòng bệnh cô nằm là dành cho hai người, nhưng người bệnh trước đó vừa được ra viện, chỉ còn lại một mình cô.

Cô đã nghe ngóng qua, Tần Thận ra nước ngoài du học xong sau đó trở về trực tiếp ký hợp đồng với bệnh viện này, chỉ trong hai năm đã lên chức bác sĩ chủ trị, bình thường anh không làm ở khu cấp cứu, chỉ là trùng hợp ngày hôm qua trực ban giúp người khác thôi.

Ngoài ý muốn đã gặp lại cô.

Buổi chiều, đúng lúc lại là Tần Thận kiểm tra phòng.

Thật sự khéo.

“Bác sĩ Tần ~”

Cô cố tình chọn một bộ đồng phục bệnh nhân số lớn, chủ yếu là giấu hết cơ bắp trên người, mái tóc xoăn dài đến thắt lưng xõa rối tung, dáng vẻ nằm ở trên giường không nhúc nhích, thật sự giống như một con búp bê bệnh kiều(*).

(*) Bệnh kiều, hay là Yandere, đây là từ chỉ tính cách của những nhân vật rất yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ, thẹn thùng. Khi yêu họ rất chung thủy, họ có thể làm bất kỳ cái gì cho người họ yêu đến mức thái quá. Họ có máu ghen và sự chiếm hữu rất cao, thường thì các nhân vật yandere có tâm lý không bình thường. Từ “yan” là một phần của từ “yanderu” có nghĩa là “bệnh”.

Tiếng nói còn có chút õng ẹo.

Giọng nói vốn dĩ là ông trời cho ban cho để phù hợp vẻ ngoài của cô, chính là thuộc về loại mềm mại tinh tế. Chẳng qua từ nhỏ cô đã ở trong đội quyền anh, hoàn cảnh bất đắc dĩ, cho nên thói quen nói chuyện thẳng như ruột ngựa mà thôi.

Vừa đến cửa phòng bệnh, Tần Thận gặp lại bệnh nhân mới nhập viện, bước chân dừng lại, cũng không nói cái gì, mặt không chút biểu tình mà đi đến bắt đầu quy trình kiểm tra phòng.

Anh dường như đối với nữ bệnh nhân ngày hôm qua đột ngột xuất hiện ở khu nội trú này, một chút cũng không cảm thấy hứng thú.

Ban đầu anh vốn không đề nghị Đào Tinh Úy nhập viện điều trị, loại gãy xương bàn tay thế này ở khoa chỉnh hình thực sự không tính là gì.

Quả nhiên cô đã vào ở, bệnh viện cũng cho cô truyền dịch Mannitol cơ bản.(*)

(*)Mannitol cơ bản: là một thuốc gây lợi tiểu. Mannitol được sử dụng để tăng lọc nước tiểu ở những người bị suy thận cấp. Thuốc làm tăng việc lọc nước tiểu giúp thận không bị tắc nghẽn và cũng tăng tốc độ loại bỏ các chất độc hại ra khỏi cơ thể. Mannitol cũng được sử dụng để làm giảm sưng tấy và áp lực bên trong mắt hoặc xung quanh não.

Anh chỉ kiểm tra tình trạng sưng tấy của miệng vết thương và điều chỉnh lại thanh kẹp cố định, nói: “Có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không? Nếu không, ngày kia cơ bản là có thể xuất viện.”

Xuất phát từ góc độ chuyên nghiệp, anh vẫn không đề nghị bệnh nhân nằm viện, lãng phí thời gian của người bệnh, cũng lãng phí nguồn lực của bệnh viện.

Đương nhiên nếu người bệnh nhất định muốn ở lại, bệnh viện cũng không thể ngăn cản. Hiển nhiên cô xuất hiện ở đây ngày hôm nay, cũng chính là bởi tình huống này.

Đào Tinh Úy cười cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bác sĩ Tần, em là Đào Tinh Úy, mười tám tuổi.”

Tần Thận thản nhiên đáp: “Ừm, bảng theo dõi trên đầu giường có ghi.”

Thế là cô lại liếm răng, như có như không tìm lời tán gẫu: “Bác sĩ Tần, bảng theo dõi cũng có tên của anh, nằm cạnh tên của em đó.”

Tên bệnh nhân: Đào Tinh Úy

Bác sĩ chữa trị: Tần Thận

Tần Thận không biết vì sao, trong vô thức lại liếc nhìn lên bảng theo dõi ở đầu giường một cái.

Anh bất tri bất giác cảm thấy ngoài ý muốn với hành động này của mình.

Vừa quay đầu lại, liền đối diện với cặp mắt lấp lánh tỏa sáng của Đào Tinh Úy, giống con nai nhỏ cười với anh, cũng giống như vì sao đang chớp chớp mắt.

Anh lập tức dời tầm mắt, cúi đầu cứng nhắc kiểm tra đăng ký của bệnh nhân trên máy tính bảng của bệnh viện, hoàn toàn không bị quấy nhiễu.

Từ góc độ này của Đào Tinh Úy vừa vặn có thể nhìn được độ dày của tròng kính anh đeo, so với sáu năm trước dường như còn dày thêm một lớp, gọng kính hẳn là đã được thay mới, kiểu dáng và màu sắc cũng tương tự như sáu năm trước, khung gọng màu vàng bạc, nếu nhìn không kỹ sẽ nghĩ rằng không có gọng.

Nhờ mắt kính này khiến cho ngũ quan sắc bén rõ ràng của anh mềm mại đi nhiều, thoạt nhìn sẽ không cảm thấy anh thực chói mắt, thế nhưng chỉ cần nhìn kỹ thêm vài lần nữa, xuyên qua mắt kính sẽ cảm nhận được sự nhã nhặn nhưng lạnh lùng, cào đến tâm người ngứa ngáy.

- -----Thật sự muốn cởi áo blouse trắng của anh ra mà ngửi một chút.

“Bác sĩ Tần?”

Lúc này Tần Thận đã kiểm tra phòng xong, đang muốn rời đi.

Đào Tinh Úy mặt mày cong cong, “Anh thật sự rất đẹp trai.”

Quai hàm Tần Thận hơi ngưng trọng, nhưng cũng không phản ứng lại mà xoay người bước đi, lúc đóng cửa lơ đãng trượt tay một cái.

Xem ra anh ấy hoàn toàn không nhận ra mình.

Đào Tinh Úy mặc dù có chút mất mát, nhưng lại nghĩ đây cũng không phải là một chuyện xấu.

Dù sao chuyện sáu năm trước rất mất mặt, anh có thể quên toàn bộ là tốt nhất.

……….

Vào mùa hè sáu năm trước, có một đội ngũ mấy bác sĩ thực tập mới đến đội quyền anh quốc gia, nghe nói là đại học Hoa Đại đang học Thạc sĩ, vì thầy hướng dẫn đưa ra đề tài hồi phục sức khỏe liên quan đến vận động viên quyền anh, nên mới xin đến đội quốc gia thực tập để thu thập kinh nghiệm thực tế.

Vừa lúc năm ấy Đào Tinh Úy mới vào đội Quán quân, cô mới mười hai tuổi, là một tiểu nha đầu tóc còn chưa đủ dài.

Tính tình Đào Tinh Úy khi đó cũng không cứng cỏi như bây giờ, thậm chí còn có chút yếu ớt.

Trước khi tham gia đội tuyển quốc gia, cô chưa từng một mình xa nhà, cũng không có ở lại trường, không có khả năng tự chăm sóc, càng hoàn toàn không thích ứng với tiết tấu huấn luyện cao độ ở đây.

Đội Quán quân là nơi bồi dưỡng tinh anh của quốc gia, cho đến bây giờ không bởi vì ai tuổi còn nhỏ, hoặc là con gái mà hạ thủ lưu tình.

Mỗi ngày nếu như cô không thể hoàn thành chỉ tiêu huấn luyện, đều phải bị huấn luyện viên xách ra luyện tập một mình.

Đối với một đứa trẻ mà nói, ngay từ đầu thì vẫn còn một chút khó khăn để chấp nhận, thế nhưng Đào Tinh Úy vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống trước mặt mọi người.

Vào một buổi xế chiều nào đó, Đào Tinh Úy đột nhiên cảm thấy bụng vô cùng đau đớn, cô sợ không theo kịp tiến độ huấn luyện, ráng nhịn cho đến trưa mới dám nói cho sư huynh.

Đám người ôm cô mà cõng đến phòng y tế, lúc này mặt cô đã trắng bệch, gần như muốn ngất xỉu.

“Bác sĩ, anh mau kiểm tra tiểu sư muội của embị làm sao vậy, em ấy nói bụng em ấy đã đau rất lâu rồi!”

Khoảng thời gian đó vừa đúng lúc có một giải thi đấu quyền anh quốc tế, các huấn luyện viên đều đưa vận động viên của mình ra nước ngoài để thi đấu, văn phòng y tế chỉ còn lại Tần Thận và hai nhân viên tạm thời thay phiên trực ban.

Đào Tinh Úy nằm sấp lên vai sư huynh, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông cao gầy, không hề giống với những người cô đã gặp trong đội, dáng người yếu ớt mỏng như trang giấy, trong ánh mắt không có chút ấm áp nào.

Sau khi Tần Thận nhìn ra phía sau cô, lại dùng mu bàn tay chạm vào trán cô, không chút gợn sóng mà nói: “Uống chút nước ấm là được rồi.”

Tay rất lạnh.

Hơn nữa câu nói không hề mang theo lòng thương hại “Uống chút nước ấm là được rồi”, Đào Tinh Úy không hiểu sao lại cảm thấy mũi thật chua xót, nơi này căn bản không có người thật sự quan tâm cô, trong lòng nguội lạnh, bỗng chốc cô đem tất cả tủi thân đã tích tụ dưới đáy lòng trong một tháng qua òa lên khóc ‘hu hu hu’.

Cô nhớ nhà.

Cô nhớ mẹ, nhớ ba, còn muốn được đi học.

Sư huynh sốt ruột hỏi: “Bác sĩ này, sư muội thật sự không bị gì sao? Vậy tại sao lại đau bụng? Con bé đã khóc thế này….”

Khóe mắt Tần Thận giật giật, hỏi: “Tình huống này là lần đầu tiên?”

Sư huynh suy nghĩ nói: “Vâng, chắc là lần đầu tiên!”

Cậu ta đích thật là lần đầu tiên thấy tiểu sư muội khóc như vậy.

“Đây là lần đầu có kinh.”

Ngữ điệu sư huynh có chút giật mình: “Kinh… lần...lần đầu.”

Sư huynh nhiều nhất cũng chỉ lớn hơn cô hai tuổi, cũng giống như cô là được chiêu gọi từ nhỏ, đối với chuyện của con gái dốt đặc cán mai.

Đừng nói sư huynh, ngay cả Đào Tinh Úy cũng không biết “có kinh lần đầu” rốt cục là cái thứ gì. Việc ghi nhớ của cô dường như một nửa đều dành cho đánh quyền, trong trường học cũng không có bạn bè, cũng rất ít khi tham gia trò chuyện với bạn nữ, càng chưa từng có ai trong nhà đề cập với cô chuyện này.

Thế nên là khi cô vừa nghe thấy, liền cho rằng “có kinh lần đầu” so với bệnh ung thư máu thời kỳ cuối là giống nhau, là bệnh nan y không thuốc chữa!

Nếu không vì sao mình đau bụng đến thế, vậy mà anh còn nói chỉ cần uống nước ấm là được rồi, rõ ràng là không có thuốc nào chữa được nữa mà!

“Dẫn em ấy đi tìm sinh hoạt viên đi, bọn họ sẽ biết cách xử lý.”

Sư huynh gãi gãi đầu: “Nhưng mà sinh hoạt viên đã xuất ngoại cùng đội, trong đội cũng không còn người nào. Với lại một lát em phải đi phòng dụng cụ dọn đồ này nọ, bác sĩ, anh có thể để ý đến sư muội giúp em được không?”

Tần Thận nhìn vào “thảm trạng” trên mông Đào Tinh Úy, quả nhật không quá thích hợp để đi ra ngoài tìm người giúp đỡ.

Vì thế sau khi lấy một ly nước ấm cho Đào Tinh Úy, liền tính toán tự mình đi đến căn-tin.

Nào biết sau khi mang băng vệ sinh quay trở lại, cô nhóc cũng đã đi mất, chỉ còn một vết máu lưu lại trên ga giường.

Tần Thận ngẩng đầu, chỉ thấy cô đang ở bên ngoài bò lên tường, xem ra là muốn chuồn ra khỏi đội quốc gia rồi.

Tường thành không tính là cao, Đào Tinh Úy leo lên cây đến chỗ cao nhất, lại không dám nhảy ra bên ngoài.

Cô nghĩ rằng mình đã bị bệnh nan y mất rồi, nhất định trước khi chết phải rời khỏi nơi quái quỷ tra tấn người này, về nhà gặp ba mẹ lần cuối!

Nhưng mà bên ngoài là đất trống bằng xi-măng, cô nhảy xuống có chết luôn không…..

Đang lúc Đào Tinh Úy vẫn còn do dự, vừa quay đầu lại liền thấy Tần Thận đứng bên cửa sổ, đang lẳng lặng nhìn mọi nhất cử nhất động của cô.

Nhìn bộ dáng của anh, hình như không có ý định gọi người đến tố cáo cô chạy trốn, nhưng cũng không muốn lại đây cứu mình.

Thời gian phảng phất như ngừng lại.

Cô trèo lên đầu tường, anh đứng ở cửa sổ nhìn cô chân trong chân ngoài treo bức tường.

Mà trong thời khắc cô muốn đi chết này lại có thể phát hiện, anh trai ở đội y tế cũng có chút đẹp trai.

Tần Thận vuốt cằm, lại mở miệng nhắc nhở: “Quần em dơ rồi.”

Đào Tinh Úy sửng sốt, sờ sờ phía sau mông mình, đều là máu.

Cô cực kỳ sợ hãi, giọng nói có chút run rẩy nói: “Anh ơi, em có phải sẽ chết hay không….”

Trong mắt Tần Thận thoáng qua ý cười nhàn nhạt khó phát hiện: “Ừm, nếu không quay lại chữa trị thì sẽ nhanh thôi.”

Thế là Đào Tinh Úy một bên cố gắng kiềm chế nỗi sợ chết trong lòng, một bên khóc lóc rồi bò dọc theo ngọn cây đi xuống dưới, lanh lẹ về nằm trên giường trong phòng y tế.

Toàn bộ quá trình đều sợ hãi muốn chết.

Kết quả là Tần Thận ném cho cô một cái bọc băng vệ sinh: “Biết dùng sao không?”

Đào Tinh Úy nức nở mà lắc đầu.

“Phía sau bao bì có hướng dẫn sử dụng.”

Đào Tinh Úy nghiên cứu trong chốc lát, trình độ văn hóa của cô có hạn, không thể hiểu được ý nghĩa của chữ được viết ở phía trên, thậm chí cô còn không biết món đồ chơi này dùng để làm gì.

Cô đành phải ngơ ngác mà nhìn anh, nói: “Nếu không anh dạy em đi, em học rất nhanh.”

Tần Thận: …………..

Kết quả là, miếng băng vệ sinh đầu tiên trong đời người của Đào Tinh Úy, chính là do Tần Thận mở ra cho cô.

Bà Min có đôi lời tâm sự:

Thật tình luôn là mấy ông anh soái ca nhà bà Min đều có duyên số với mấy gói băng vệ sinh của chị nhà nhỉ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi