NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Giống như là một làn hơi nóng ập đến, cuối cùng ở trong đầu Đào Tinh Úy “bùng” một tiếng nổ ra một chùm pháo hoa.
Hơi bị ù tai.
Mặt của cô cũng bùng nổ bắt đầu đỏ lên.
Cô cảm thấy hơi mất tự nhiên, đổi lại tư thế đứng, vờ như không nghe thấy gì cả, mím môi quay đầu đi chỗ khác.
Cô có thể tưởng tượng được, nếu bản thân vẫn như một năm trước nghe anh nói câu này, có lẽ sẽ vui mừng chẳng khác gì kẻ ngốc.
Nhưng bây giờ anh nói lời này, cô nghĩ không hiểu được anh rốt cuộc là muốn nói cho ai nghe.
Phóng viên lại hỏi: “Vậy anh thích Đào Tinh Úy như vậy, là cảm thấy trên người cô ấy có rất nhiều ưu điểm sao?”
Phóng viên rất tự nhiên mà lí giải loại “thích” này giống như là cùng một khái niệm với nhân dân cả nước thích Đào Tinh Úy vậy.
Tần Thận cũng phối hợp trả lời: “Đương nhiên. Bình thường cô ấy là cô gái nhỏ vô cùng đáng yêu, cũng rất biết làm nũng. Chỉ là không có thường thức cuộc sống gì, cần có người ở bên cạnh chăm sóc cô ấy.”
“Woa……”
Tin tức độc quyền.
Đào Tinh Úy từ sau Olympic thì nổi tiếng, tuy ngoại hình khá xinh đẹp đáng yêu nhưng rất nhiều lúc cô ở trên quyền đài, hay ở trước ống kính, mặt cô bày ra trước công chúng lại là mặt thô bạo nhanh nhẹn.
Người thích cô đều tưởng tượng ra dáng vẻ cô ở ngoài đời là cute nhỏ yếu, mới phù hợp với biệt danh loli đấm bốc.
Quả nhiên bây giờ lại có người nhảy ra nói cô biết làm nũng.
“Vậy anh từng thấy cô ấy làm nũng sao?”
“Ừm, từng thấy.”
Đào Tinh Úy giơ tay xoa gáy.
Không kiên nhẫn hỏi: “Chẳng lẽ các người không cảm thấy, phỏng vấn ở đây hơi chật sao?”
Hành lang kiểu cũ này quá chật hẹp, bảy tám người đứng cùng một chỗ khiến không khí hơi ngột ngạt.
Tần Thận mỉm cười, nói với phóng viên: “Vậy chúng ta xuống dưới nói?”
Đào Tinh Úy: ……

Một đám người lại xuống lầu phỏng vấn Tần Thận hơn mười phút.
Đoạn này hoàn toàn không cần Đào Tinh Úy vào ống kính.
Cô tìm được cớ đi trở lên lầu vào nhà vệ sinh trang điểm lại, đợi đến khi cuộc phỏng vấn dưới lầu kết thúc, cô đội thêm mũ ra ngoài cùng tổ làm phim.
Đào Tinh Úy ngồi xe của tổ chương trình, còn chưa khởi động xe.
Ở ngoài xe thì nhìn thấy đạo diễn của tổ làm phim kéo tay của Tần Thận, tỏ ý cảm ơn anh.
Mặt Tần Thận đầy vẻ bình dị dễ gần, tỏ ý không cần khách sáo.
Lúc này, phóng viên ngồi ở ghế trước quay đầu lại lặng lẽ hỏi Đào Tinh Úy: “Hàng xóm này của em đẹp trai thật, rất giống một nam minh tinh nào đó phải không? Hơn nữa người này rất hiểu em, bọn em bình thường rất thường hay qua lại sao?”
 
 
 
Đào Tinh Úy: “Nghe anh ấy nói bậy! Hôm nghe anh ấy mới vừa chuyển đến, em không quen anh ấy……”
Vừa nói xong “em không quen anh ấy”, Tần Thận chào hỏi xong với đạo diễn thì đi đến bên xe, khẽ gõ cửa sổ xe gần Đào Tinh Úy nhất, cười nói: “Vậy anh về trước nhé? Trên đường cẩn thận.”
Làm ra vẻ giống như rất thân thuộc……
Hai ống kính trong xe ngoài xe lập tức chuyển qua đây, quay cả hai người cùng vào trong khung.
Còn đang quay đấy.
Cơ thịt trên mặt Đào Tinh Úy căng cứng co giật vài cái, miễn cưỡng nở nụ cười: “Ờ, được. Vậy, tôi đi trước đây, anh mau đi về đi……”
Phóng viên nhìn cảnh tạm biệt của hai người này, miệng mỉm cười, sau đó lại làm ra dáng vẻ ngồi trầm tư như đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng rời khỏi tiểu khu rồi.
Tổ tiết mục lái xe đi đến đội quyền anh quốc gia quay, lúc này cả người Đào Tinh Úy mới coi như thả lỏng hoàn toàn.
Trên đường, chiếu theo quy trình của tiết mục, cô ở trước ống kính chia sẻ sơ lược một vài ký ức trên đoạn đường này.
“Nhìn bên đó, đó chính là trường tiểu học lúc trước của tôi, được coi là trường học tốt nhất trong thành phố. Trường tiểu học và trường sơ trung liền cạnh nhau, các bạn của em sau hoàn thành bậc tiểu học thì trực tiếp chuyển sang trường sơ trung, chỉ có một mình em hoàn thành tiểu học xong thì tiến thẳng vào đội quốc gia. Khi đó mỗi lần ba em đưa em đến đội quốc gia, đi qua cổng trường tiểu học, em luôn ôm lấy ông len lén rơi nước mắt.”

Phóng viên hỏi: “Nếu như để em lần nữa được lựa chọn lại, em vẫn đi cùng một con đường hay là cảm thấy bản thân càng khát vọng được giống như những người bạn đó của em, theo quỹ đạo bình thường đi học thi đại học chứ?”
Đào Tinh Úy ngẩn người một lúc, gãi gãi đầu nói: “Em cũng không biết, vấn đề này đối với em mà nói hơi khó, chị có thể quay ngược lại mười năm trước để hỏi em, em mới có thể trả lời tốt hơn một chút. Huống chi em vừa lấy được quán quân thế giới, vẫn còn đắc ý đấy. Nếu bây giờ em nói em sẽ lựa chọn học tiếp, vậy quá giả tạo rồi nhỉ.”
Phóng viên bật cười.
Bọn họ thích phỏng vấn Đào Tinh Úy, chính là cảm thấy cô gái này ở trước ống kính không có cố ý dáng, có gì nói nấy.
“Vậy hiện tại em chỉ mới 19 tuổi, tương lai mấy năm nữa vẫn sẽ đặt toàn bộ tinh lực lên quyền anh, lấy tấm huy chương vàng thứ hai của Olympic? Hay là em sẽ có dự tính khác, ví dụ như đi học, kết hôn sinh con gì đó không?”
Vừa đến đội quốc gia, đang chuẩn bị bắt đầu quay part huấn luyện trong ngày thường, Đào Tinh Úy nhận được điện thoại đường dài quốc tế của mẹ gọi đến.
Có thể có chuyện gì gấp như vậy, lại có thể gọi đường dài quốc tế qua đây.
Thế là, Đào Tinh Úy cứ ở trước ống kính nhận máy.
Mẹ Đào ở đầu điện thoại bên kia sắp bùng nổ: “Bé! Con một mình ở nhà đã làm gì rồi! Có phải mở bếp gas lại quên tắt rồi không? Hay là con lại đặt đĩa không vào lò vi sóng rồi? Vừa rồi APP gì đó ở trên điện thoại gửi tin nhắn thông báo với mẹ, nói nồng độ khí oxi trong phòng bếp nhà chúng ta xuống thấp, nhiệt độ có hơn năm mươi độ, còn có cacbon dioxit gì đó, bên đây dự đoán nói có thể xảy ra hỏa hoạn đấy!”
Trước kia ở trong nhà ba mẹ có lắp đặt một thiết bị kiểm tra thông minh, có thể mọi lúc truyền báo tình hình trong nhà đến điện thoại, bất kể là tình huống bất ngờ như bay hơi hay là hỏa hoạn vân vân, đều có thể kiểm tra được.
Nghe nói chính là vì hiện trạng “người lớn tuổi cô độc chết” mà tạo ra.
Khi đó Đào Tinh Úy còn cảm thấy thứ đồ này khá là vô bổ, chính là dùng để lừa gạt người già, không ngờ còn tiện dụng thật……
“Hỏa hoạn……??”
Đào Tinh Úy run rẩy một lúc, hoàn toàn không có ấn tượng bản thân trước khi đi đã ở trong phòng bếp làm gì, buổi sáng lúc tỉnh lại thật sự quá buồn ngủ rồi.
Nghe thấy có tình huống bất ngờ, công tác ghi hình cũng tạm thời dừng lại.
“Con xem đứa nhóc con cũng thật là, đến lúc đó đốt hết hàng xóm trên dưới lầu thì làm sao đây…… Mẹ biết ngay mà, không thể thả con ở nhà một mình được, người lớn như vậy rồi lại có thể đốt phòng bếp còn không biết! Con bây giờ đang ở đâu đấy?”
Khi đó rõ ràng là bà cùng ba bỏ cô một mình ở trong nhà……
“Mẹ, con còn đang quay tiết mục…… Mẹ đừng gấp, con sẽ lập tức gọi cho 119!”
Mẹ Đào bình tĩnh lại, thở dài một hơi: “Nhà sắp cháy hết rồi, con gọi báo xong thì nhanh chóng trở về. Đúng rồi, con gọi điện thoại cho dì Vương ở lầu dưới, để bà ấy lên giúp đỡ trước, xem xem có thể dập lửa không……”

Tiểu khu này đã được vài niên đại rồi, bất động sản khi đó vẫn chưa thịnh quản lý tài sản gì đó, xảy ra chuyện gì cũng không có người quản, hơn phân nửa là dựa vào sự giúp đỡ của hàng xóm.
Đào Tinh Úy lặng lẽ rời khỏi ống kính, gấp đến mức không còn tâm trạng đâu mà quay tiết mục nữa, sau khi vội vội vàng vàng báo cháy, lại gọi tiếp cho nhà dì Vương ở lầu dưới.
Dì Vương là một bà cụ hơn bảy mươi tuổi, tai không được thính lắm.
Gọi không thông.
Trên lầu có một bà mẹ đơn thân sống, giờ này có lẽ là đang đi làm, cho dù gọi thông điện thoại cũng không có tác dụng gì.
Hơn nữa cô thường xuyên ở nhà, không quen biết được bao nhiêu hàng xóm.
Trong trong ngoài ngoài, cô phát hiện chỉ có một người có thể giúp được cô……
Đào Tinh Úy giật mình, cầm điện thoại do dự vài giây, cuối cùng vẫn nhập vào một số điện thoại.
Số điện thoại này trong một năm qua đã bị cô khi tức giật xóa mất, nhưng dãy số đó đã khắc sâu in dấu ở trong đầu của cô, chỉ cần mở ra ký ức thì có thể nhớ lại.
Nhưng không biết anh có đổi số điện thoại không.
Đầu cô căng ra, vẫn quyết định gọi đi.
“Alo……”
Nhận ngay.
Giọng nói đầu bên kia rất nhẹ: “Làm sao vậy?”
Anh lập tức nghe ra giọng nói của cô.
Đào Tinh Úy lắp bắp một lúc, vộ vàng nói: “Tần…… Chuyện đó, bây giờ anh có ở nhà không?”
“Đang ở nhà, có chuyện gì cần anh giúp sao.”
Đào Tinh Úy nói năng lộn xộn: “Làm phiền anh, anh có thể xuống lầu, từ bên ngoài giúp tôi xem thử xem, phòng bếp nhà tôi có phải bị cháy rồi không? Tôi đã báo cứu hỏa rồi, nhưng cứu hỏa nói nhanh nhất cũng phải đợi mười phút sau mới có thể đến kịp, tôi không biết thế lửa như thế nào rồi.”
“Có chìa khóa dự phòng không?” Tận Thận hỏi ngay.
Anh muốn trực tiếp đi vào trong nhà nhìn xem.
Đào Tinh Úy ngây người, nói: “Có! Chìa khóa dự phòng, chìa khóa dự phòng…… đặt ở trong đôi giày cũ bên cửa!”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng đóng mở cửa, còn có tiếng lách cách của thủy tinh bị vỡ.
Tần Thận đã lấy được bình chữa cháy dự phòng, đi vài bước đến trước cửa nhà của Đào Tinh Úy.
Anh vừa quan sát, vừa nhanh chóng báo tình hình cho Đào Tinh Úy: “Ngoài cửa tạm thời không nhìn thấy khói đen, thế lửa có lẽ không lớn lắm; không có tiếng nổ, có lẽ không phải do khí gas bị hở. Em đừng gấp, anh đang đi vào trong xem đây.”

Tốc độ nói của anh rất nhanh, nhưng giọng nói vẫn rất bình tĩnh, khiến cho người nghe có một loại cảm giác an tâm.
“Ừm……”
“Trong giày không có chìa khóa.”
“A không có sao! Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm rồi? Chết rồi……”
Đầu Đào Tinh Úy xoay vòng vòng, tạm thời nhớ không ra chìa khóa dự phòng đặt ở đâu — —
Lúc này, Tần Thận đã tự mình tìm được chìa khóa dự phòng ở phía sau chữ “Phúc” dán trên cửa: “Tìm được rồi, anh đi vào đây.”
Mười mấy phút sau.
“Là công tắc điện của phòng bếp bị cháy rồi, khục khục…… khục……”
Anh tuy làm biện pháp phòng vệ rồi, nhưng đến gần nơi ngòi lửa, vẫn bị khói dày làm sặc.
Đào Tinh Úy hoang mang lo sợ: “A…… công tắc điện bị cháy, vậy phải làm sao đây? Có thể dùng nước dập tắt không! Ờ, nhà vệ sinh nhà tôi có ống nước có thể lấy dập lửa đấy!”
“Không thể dùng nước, chỉ có thể dùng bình chữa cháy. Anh đã đóng hết công tắc điện rồi.”
Lại qua một lúc.
“Không sao rồi, thế lửa tạm thời đã được anh khống chế rồi, chỉ cần đợi nhân viên chữa cháy đến xử lý phần còn lại thôi. Khục khục……”
Ở trong điện thoại Đào Tinh Úy nghe được tiếng xe cứu hỏa, biết xe cứu hỏa đã đến kịp rồi, cô mới hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng nghe thấy đầu bên kia điện thoại vẫn truyền đến tiếng ho khan không ngừng, Đào Tinh Úy lại nhíu mày.
Cô thở ra một hơi, dần dần tìm lại lí trí.
Tuy cảm thấy mất mặt, nhưng dẫu sao vừa rồi là Tần Thận cứu nhà của cô.
Cô xoắn xuýt một lúc, vẫn vô cùng khách khí nói một câu đầy xa cách: “Bác sĩ Tần, hôm nay cám ơn anh nha……”
Tần Thận bên đó lúc này đang dùng khăn tay ướt khom lưng đi vào nhà vệ sinh, lại ho hai tiếng, đột nhiên dừng lại, nói: “Mạo hiểm cả tính mạng giúp em một việc lớn như vây, chỉ thế thôi?”
Đào Tinh Úy ngẩn người nửa giây: “Vậy anh…… còn muốn như thế nào?”
Nếu không phải đột ngột xảy ra tình huống, không có người khác giúp đỡ, cô có chết cũng không muốn nợ tình nghĩa của Tần Thận.
Đầu bên kia điện thoại không có truyền đến tiếng cười, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được Tần Thận là vừa cười vừa nói chuyện.
“Trước kia không phải thường hay gọi “anh trai” đó sao? Gọi một tiếng đến nghe xem……”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi