NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Ngày hôm sau, đội quốc gia khôi phục huấn luyện bình thường.
Sáu giờ rưỡi huấn luyện sáng trên thao trường.
Trương Lai Siêu từ hàng sau chạy lên hàng trước đến bên Đào Tinh Úy, bát quái nói: “Đào Đào, nghe nói tối hôm thất tịch, em hẹn hò với huấn luyện viên Thi của chúng ta sao?”
Đám người chạy bên cạnh nghe được lập tức bùng nổ.
“Ôi đệt, lễ thất tịch? Tối qua hai người đi hẹn hò??”
“Xem ra ước nguyện năm mới của tôi sắp thành hiện thực rồi, tôi sắp phải gọi Đào Đào là sư nương rồi!”
“Xin chào sư nương…….”
“Sư nương bữa trưa gọi thêm món cho bọn anh nhé?”
Trán Đào Tinh Úy chất đầy vạch đen, “Sư nương con khỉ, em với huấn luyện viên chỉ trùng hợp gặp ở rạp chiếu phim mà thôi. Huấn luyện viên xe được phân nửa thì đi rồi, không phải nói Trần Tự trên sàn đấu giải đấu trẻ tối qua bị thương rồi sao, lúc đó anh ấy vội đi là để xử lý việc này. Các anh tận mắt nhìn thấy không mà dám nói em với anh ấy hẹ hò!”
Cô đến sáng hôm nay mới biết, hôm qua Thi Minh vội trỏe về chính là bởi vì nhận được tin tức, nói trên cuộc thi đấu quyền anh trẻ có một tiểu sư đệ thua cả người bị đánh quay vòng, xương chân gãy hai cây, xung quanh mắt đều là máu, lúc xuống đài phải lấy băng-ca nâng đi.
Giải đấu trẻ trước kia Đào Tinh Úy từng tham gia hai lần, trình độ đánh quyền thấp hơn rất nhiều so với giải quốc tế.
Nhưng làm một quyền thủ, nào có không chịu đòn không bị thương, vất vả lâu ngày rồi sẽ quen thôi, có lúc thậm chí còn mất cả mạng ở trên quyền đâì.
Hơn nữa đội viên trong lúc thi đấu bị thương là chuyện thường gặp, nhưng không biết tại sao lần này, huấn luyện viên Thi đã lâu như vậy còn chưa xử lý xong.
“Chuyện của Trần Tự ở giải đấu trẻ tối qua rốt cuộc là xảy ra tình huống gì?”
“Ai biết chứ? Trần Tự bình thường trông yếu ớt, ước chừng là là lần đầu tiên bị thương nặng như vậy, trên người và trong lòng khó mà bình phục lại ngay, dù sao huấn luyện viên bọn họ sẽ xử lý tốt.”
Sư huynh Vương Thâm dẫn đầu đội ngũ quay đầu lại liếc nhìn đội ngũ phía sau, đè thấp giọng nói: “Tiểu sư muội, nói đi nói lại, tối hôm qua anh ở cửa thấy em và y đội Tần ở bên nhau……”
“Ôi đệt!!!!!”
Trương Lai Siêu tự cho rằng biết rõ chiều hướng của chuyện này, khi đó Thi Minh còn thỉnh giáo anh làm thế nào để theo đuổi con gái, không ngờ nửa đường còn bị bác sĩ Tần đánh khỏi vòng.
Vương Thâm trước giờ luôn thành thực, không bao giờ nói lung tung.
“Đào Đào, không phải em nói em đối với Tần Thận đã chết tâm rồi sao? Đây lại là chuyện gì nữa? Em với Tần Thận hòa hợp lại rồi, vậy tối qua hai người đã hôn chưa! Kiểu chết rồi còn bùng cháy trở lại đi đến bước đó í!”
Đào Tinh Úy xấu hổ đến mức hận không thể có một cái lỗ để cô chui vào đó.
“Trương! Lai! Siêu! Anh…… có thể đừng lớn họng như vậy không?”

Trương Lai Siêu “ui da” một tiếng, tốc độ dưới chân biến thành chạy nước rút bốn trăm mét.
Đào Tinh Úy cũng ở phía sau đuổi theo, rượt đánh cả đoạn đường.
Vương Thâm nhấn mạnh tính tổ chức và tính kỷ luật, nhưng cũng không cản được hai người, đành ở một bên im lặng nhìn bọn họ rượt đuổi vượt xa đội ngũ.
Hai người sau khi thoát khỏi đội ngũ, vòng qua thao trường bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, đợi đến khi huấn luyện sáng kết thúc, thì đã chạy đủ bảy vòng bằng với lúc huấn luyện bình thường.
Sau khi hung hăng huấn luyện xong, sức lực của Đào Tinh Úy đã bị tiêu hao một nửa, bụng đói meo vội vàng đến nhà ăn gọi một bữa sáng bằng phần của hai người ăn.
Khó có khi khẩu vị của cô tốt một lần, lại cứ chạm mặt gặp phải Tần Thận.
Chân của anh đi lại vẫn còn bất tiện, lúc đi còn chưa vững lắm.
Từ xa anh đã nhìn thấy Đào Tinh Úy, bầu không khí lạnh lẽo quanh người theo độ cong của khóe môi anh mà dần trở nên dịu dàng ôn hòa hơn.
Khóe môi Đào Tinh Úy nâng lên một cách cứng nhắc, lại nhìn đến đĩa cơm của anh: hai cái bánh bao và một ly đậu nành.
Đào Tinh Úy nhìn lại bát của mình, cảm thấy bản thân ăn ba cái bánh mì hấp, ba cái bánh bao, hai cái bánh quẩy, ngoài ra còn có một bát cháo gạo đen, hình như có hơi nhiều một chút……
Cô lặng lẽ chui vào ngồi giữa các sư huynh, như vậy mới có thể hơi hòa đồng một chút.
Được một lúc, Tần Thận cũng đi qua ngồi chung, ngay đối diện Đào Tinh Úy.
Các sư huynh của Đào Tinh Úy đang ăn như hổ đói vừa nhìn thấy Tần Thận ngồi cùng bàn với bọn họ, lập tức bị nghẹn.
Bọn mặt người nào người nấy hiện lên dấu chấm hỏi to đùng nhìn Tần Thận, lại nhìn sang Đào Tinh Úy.
Giây tiếp theo, mọi người tự nhiên mà bị khí chất của anh ảnh hưởng, ăn cơm cũng trở nên nho nhã hẳn: Có thể dùng đũa gắp thì sẽ không dùng tay, sau khi nhai kỹ mới nuốt xuống bụng.
Chủng tộc không văn minh sau sống chung với chủng tộc văn minh thì sẽ bị đồng hóa — — Là quy luật xưa nay của thế giới này.
Đào Tinh Úy cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Sau khi cô im lặng cúi đầu ăn một lúc, thì thấy Tần Thận đã ăn xong đang ở đó nhìn cô.
Lúc này cô ngại ngùng không dám nhìn mặt anh, chiếc bánh mì hấp thứ ba ăn không hết, lãng phí thức ăn là làm trái với lương tâm của cô.
Thế là cô gắp cuốn bánh mì hấp lên, cho Trương Lai Siêu ngồi bên cạnh.
“Anh ăn……”

Trương Lai Siêu ngơ ngác, “Cho anh làm gì? Anh không ăn đồ có hành em không phải không biết nhỉ?”
Đào Tinh Úy cười giả lả: “Sư huynh, đây còn không phải là do buổi sáng anh vì em mà tốn nhiều sức lực sao, em cho anh cuốn bánh mì hấp này, thay cho lời xin lỗi chân thành của em.”
“Đào Đào, anh thấy là em muốn đầu độc anh thì có í!”
Trương Lai Siêu lại gắp cuốn bánh mì hấp đó trở qua.
Đào Tinh Úy nhe răng không biết nói sao.
Lúc này Tần Thận lại giơ đũa ra, gắp cuốn bánh mì hấp ở trong đĩa của cô qua: “Vừa hay, anh còn chưa ăn no.”
Người của cả bàn lại ngớ người lần nữa.
Trên trán của những người này hình như vừa mới bay qua một đàn quạ.
Tần Thận chậm rãi xử lý hết chiếc bánh mì hấp đó.
Đào Tinh Úy im lặng cúi đầu vừa ăn cháo, vừa hơi híp mắt đánh giá vẻ mặt của anh khi ăn bánh mì hấp.
Quả nhiên Tần Thận vẫn là Tần Thận chuyên xoi mói bới móc đó.
Tưởng chừng như chiếc bánh mì hấp có giá ba đồng anh đang ăn là một món ăn bữa sáng có mùi vị kiểu Pháp.
Sau khi ăn xong bánh mì hấp, Tần Thận nhìn thấy trong bát Đào Tinh Úy vẫn còn đồ ăn, lại hỏi: “Phần còn lại cần anh giải quyết giúp em không?”
Đào tinh Úy đổ mồ hôi: “Không, không cần đâu, tự tôi có thể ăn hết.”
Tần Thận lại buông đũa xuống, “Vậy thì tốt.”
Trương Lai Siêu ở bên cạnh nhìn cảnh hai người này hục hà hục hặc lẫn nhau, kiềm lòng không đậu, hỏi: “Bác sĩ Tần, tối qua anh ở cùng với sư muội chúng tôi phải không?”
Tần Thận đáp một cách thản nhiên: “Đúng vậy.”
Trương Lai Siêu vừa nghe thì lập tức hăng hái, “Vậy hai người…… có làm chuyện đặc biệt gì khác không? Buổi sáng tôi hỏi em ấy cả một buổi mà em ấy không chịu nói, hơn nữa còn vì chuyện này mà đuổi đanh tôi chạy khắp thao trường.”
Đào Tinh Úy lặng lẽ đạp lên chân anh ta một phát.
Trương Lai Siêu “ow” một tiếng, còn kêu lớn ra, “Ui da em đạp anh làm gì, đâu có hỏi em!”

Tần Thận nhàn nhạt cười, nhoài nửa thân trên về phía trước, quan sát vẻ mặt tấm tức của Đào Tinh Úy, nói với Trương Lai Siêu: “Xem ra em ấy không muốn tôi nói, cho nên tôi không thể nói rồi.”
“Wow 66666 a.”
Một bàn người không hiều vì sao lại bị đúc một đống cẩu lương.
Gì mà “cái gì cũng không nói”, rõ ràng là “cái gì cũng nói hết rồi.”
“Hiểu rồi hiểu rồi, bác sĩ Tần anh yên tâm, chúng tôi đều là anh em tốt của Đào Đào, chuyện của hai người, chúng tôi nhất định sẽ giữ kín mồm, một chữ cũng không nói ra!”
Đào Tinh Úy vừa quậy cháo ở trong bát, vừa nhìn các sư huynh.
Cảm thấy đám người này thật là kỳ lạ……
Bác sĩ Tần đã nói gì, còn bọn họ muốn nói gì chứ?
Một đám bệnh thần kinh.
Đám người này tuy não phát triển không bình thường, nhưng vẫn có mắt nhìn, vội vã ăn xong thì chuồn mất.
Đào Tinh Úy thấy vậy cũng tăng tốc nhai bánh quẩy húp cháo.
Sau khi cô ăn gần xong, phát hiện Tần Thận vẫn còn ngồi ở đối diện mình chưa đi.
Trước khi giục anh “sao còn chưa đi”, Đào Tinh Úy hỏi anh một câu: “Vết thương của anh thế nào rồi? Đau không?”
Câu hỏi này khiến Tần Thận bất ngờ.
Anh khẽ cười một tiếng: “Vẫn ổn, lớp ngoài đã kết vảy rồi, không cẩn thận đụng đến mới thấy đau.”
Cô lại quan tâm hỏi: “Vậy mấy ngày này, chỗ đó không được chạm nước phải không?”
“Đúng vậy. Dù sao công việc của anh cũng không cần xuống nước.”
Cô nghiêng đầu: “Cũng đúng nhỉ……”
Cô nhét hết phần bánh quẩy còn lại vào miệng, sau khi trò chuyện vài câu xong thì thả lỏng, cô không định tiếp tục ngồi ngay ngắn ở trước mặt anh nữa.
Quá mệt. Dù sao anh không phải chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xấu nhất của mình.
Tần Thận dọn hai cái đĩa của cô, định giúp cô chồng đĩa lại.
Đào Tinh Úy thấy thế giành hai cái đĩa đó lại, “Hay là để tôi đi cho, trên chân anh có vết thương đấy…… Ít đi lại sẽ tốt hơn.”
Cô nhếch nhếch môi, đỏ mặt đem đĩa đũa đặt chống lại gọn gàng đặt về chỗ cũ.
Tần Thận đứng ở cửa đợi cô, lúc này thì Ngô Bình gọi điện thoại đến.

“Bác sĩ Tần, tối qua trong đội chúng ta có một tốp đứa trẻ đi đánh giải quyền anh trẻ anh biết chứ?”
Tần Thận ngừng lại giây lát, “Biết. Không phải đã có y đội Trương và y đội Lý cùng qua đó rồi sao?”
Loại thi đấu quy mô nhỏ này, có hai y đội theo qua đó xử lý khi có tình huống bất trắc xảy ra có lẽ là đủ rồi.
Ngô Bình thở dài một hơi, “Đúng vậy, nhưng trong đó có một đứa đánh không lại người ta, bị gãy hai cái xương, con ngươi ứ máu tạm thời không nhìn thấy được…… quan trọng là Trần Tự chỉ mới mười lăm tuổi, ba mẹ cậu bé đau lòng, ngay trong đêm vội chạy đến bệnh viện, muốn đẩy trách nhiệm lên người của đội quốc gia chúng ta, để chúng ta bồi thường chi phí tổn thương, đứa trẻ đó không có chí khí…… Dù sao việc này là một đống hồ nhão vô cùng phức tạp.”
“Có gì cần tôi giúp sao?” Tần Thận hỏi.
“Trần Tự và ba mẹ cậu bé đều đang ở bệnh viện số sáu, tôi biết cậu đối với bệnh viện này khá quen thuộc, gọi điện thoại đến chính là muốn cậu cũng qua đây, cùng phân tích tình hình thương thế với đội viên, sau đó xem có thể thuyết phục từ bên trong không, đem chuyện này giải quyết cho xong.”
“Được, tôi sẽ qua ngay.”
Tần Thận buông điện thoại xuống, sắc mặt nghiêm trọng, mím chặt môi vội vàng đi về phía bãi đỗ xe.
……
Lúc này Đào Tinh Úy trở lại cửa nhà ăn, phát hiện Tần Thận đã không còn ở đây nữa.
Người đàn ông này lại có thể không đợi cô mà đi mất, uổng công cô có lòng tốt giúp anh dọn đĩa……
Cô gãi gãi quai hàm, tuy Tần Thận không có nói sẽ đợi mình cùng đi, cũng không thuận đường…… Nhưng trong lòng tóm lại vẫn có chút thất vọng.
Chưa đi được mấy bước, đột nhiên một chiếc xe màu đen thắng gấp lại, dừng ở bên cạnh cô.
“Lên xe, giúp anh một việc.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác, không ngờ lại gặp anh: “Giúp việc gì?”
Thời gian gấp gáp, Tần Thận dứt khoát xuống xe, trực tiếp ôm ckieeur công chúa ôm Đào Tinh Úy lên, nhét thẳng cô vào xe.
“Này, giữa thanh thiên bạch nhật anh cướp con gái nhà lành muốn làm cái gì!”
“Đi giúp tiểu sư đệ của em, cậu ta bị thương muốn rút khỏi đội quốc gia, ba mẹ cậu ta bây giờ đang ầm ĩ ở bệnh viện.”
Đào Tinh Úy ngơ ngác: “Trần Tự?”
“Ừm.”
“Việc này tôi có biết một chút, huấn luyện viện và lĩnh đội đều đi xử lý việc này, bọn họ không xử lý được, tôi qua đó thì làm được gì chứ?”
“Em không phải là người từng trải sao? Kiểu “người từng trải” cuối cùng còn phản công lấy được quán quân Olympic ấy.”
Tần Thận vừa nói vừa đánh xe, tầm mắt thoáng nhìn sang bức tường che của đội quán quân, đáy mắt lướt qua ý cười rất nhạt.
Đào Tinh Úy theo tầm mắt của anh cũng nhìn qua đó, đỏ mặt lên: “Tôi………… được rồi.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi