NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Ngoài miệng Thi Minh tuy đồng ý như vậy, nhưng trên thực tế da mặt anh rất mỏng, không có chuyện gì cũng không chủ động hẹn Ngôn Tiêu.

Có lúc anh cũng nghĩ đến chuyện này, nhưng luôn luôn kéo dài, cứ dây dưa không quyết định.

Hai người đều bận, đã được một thời gian rồi không liên hệ.

Trước kia Thi Minh không hay quan tâm chú ý đến giới giải trí lắm, nhưng từ sau khi có một cô vợ ở trong giới giải trí rồi, thì không còn như trước nữa.

Lần trước nhìn thấy đội viên đang thảo luận chuyện bát quái của giới giải trí, anh cũng đi qua nghe một lúc, thậm chí còn hỏi vài câu thật giả của chuyện bát quái đó.

Nhưng mà, lần đó xuýt chút nữa đã hù cho mấy đội viên đó muốn bệnh, những tên nhóc đó cả ngày không dám tụ tập trò chuyện nữa.

Sau đó Thi Minh dứt khoát không nghe ngóng tin tức giới giải trí từ bọn họ nữa, bây giờ không biết minh tinh đó ai là ai, thì anh sẽ tự mình lên mạng tìm hiểu.

Nhưng trước đó Ngôn Tiêu từng nói qua, chuyện liên quan đến giới giải trí ở trên mạng hơn phân nửa là giả, không thể tin được.

Anh vừa nghĩ đến đây, dứt khoát không tìm nữa.

Bởi vì Ngôn Tiêu hình như thuộc loại “chuyên gia bị hắc”, sau khi lượn một vòng trên mạng, căn bản không có mấy tin tức đáng xem.

Đều là những tin “cuộc sống riêng tư thối nát”, “nghiện phẫu thuật thẩm mỹ”, “cha nuôi hợp đàn” ……. Còn có rất nhiều tin liên quan đến người chồng giấu mặt của cô — — cũng chính là Thi Minh anh đây, nói anh là người nước ngoài nhà giàu ẩn hình, còn nói anh là kim chủ bao nuôi Ngôn Tiêu nhiều năm, thậm chí còn nói anh là tiểu thịt tươi nào đó trong giới giải trí, mượn danh tiếng của cô để leo lên.

Toàn chuyện vớ vẩn! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lòng anh nghĩ, dù sao không hiểu thì không hiểu vậy. Giới giải trí nhiều người như vậy nhiều chuyện như vậy, anh nào có thể có nhiều bản lĩnh để nhớ kỹ từng người từng việc một, hơn nữa cũng không biết là thật hay là giả.

Lại nói cho dù là thật hay giả, cũng không liên quan khỉ gì đến anh.

……

Sau bao nhiêu lần Thi Minh bị rối giữa những tin tức của giới giải trí, cuối cùng cũng rút ra được một kết luận như vậy.

Nhưng lần tiếp theo khi anh nhìn thấy tin liên quan đến Ngôn Tiêu, vẫn nhịn không được mà xem thêm vài lần.

Thực ra có một áp phích khổng lồ là đại ngôn quảng cáo sản phẩm dưỡng da của Ngôn Tiêu, luôn treo ở trên tòa cao ốc đối diện đội quốc gia, trước giờ anh chưa từng chú ý tới.

Bây giờ chỉ cần nhàn rỗi, anh đều sẽ liếc mắt nhìn qua đó vài lần, sau đó để phối hợp với tâm tình phức tạp này bèn rút một điếu thuốc.

Đội viên bên dưới đều cho rằng gần đây huấn luyện viên bọn họ thật sự buông bỏ hồng trần rồi, có một ngày ánh mắt lại có thể trở nên xa xăm dịu dàng như vậy.

……

Chớp mắt lại trôi qua thêm mấy ngày, sắp đến Tết Trung thu rồi.

Đội quyền anh quốc gia trừ đêm thất tịch không có thi đấu ra, còn lại thì liên tục không có ngày nghỉ dài, các đội viên vẫn huấn luyện theo lệ thường.

Nhưng mà cũng may nhờ ngày lễ này, vì muốn khao các đội viên, thức ăn ở nhà ăn không chỉ phong phú hơn ngày thường, mà mỗi người đều có thể nhận được một túi bánh trung thu năm nhân, lúc ăn tối nhà ăn còn bật luôn ti vi treo tường thường để trang trí, cho các đội viên xem trực tiếp đêm hội Trung Thu.

Bình thường Thi Minh ngay cả tiết mục xuân vãn chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi thôi, đối với đêm hội Trung Thu gì đó thì không cảm thấy hứng thú. Anh ăn cơm xong, đi qua nhận bánh Trung Thu thì nghe thấy trong tivi trên đỉnh đầu bay đến một giọng nói quen thuộc.

Anh lui về sau một bước, nhìn thấy Ngôn Tiêu trong tivi mặc một chiếc sườn xám màu vàng, đang song ca với người ta bài «Thủy Điệu Ca Đầu».

Đôi mắt của anh không khỏi liếc nhìn thêm mấy lần, cầm lấy một túi bánh Trung Thu, sau đó ngồi xuống vị trí gần tivi nhất, tập trung thưởng thức màn biểu diễn của cô.

Anh biết cô là ca sĩ, nhưng trước giờ chưa từng nghe cô hát.

Hôm nay vừa nghe, cảm thấy cô hát cũng chỉ thường thôi, giọng hát khá dịu dàng trong trẻo, cũng không nói được có gì đặc biệt dễ nghe, chỉ là sau khi trang điểm hóa trang đơn giản xong, nhìn cô gái này ở trên tivi như vậy lại khá bổ mắt.

Trong lòng Thi Minh đang im lặng đánh giá một phen, trên mặt thì không giấu được vẻ vui sướng.

“Huấn luyện viên, sao anh lại ngồi ở đây xem tiết mục này thế?”

Mấy người Trương Lai Siêu vừa đi nhận bánh Trung Thu đi qua thì nhìn thấy Thi Minh đang mỉm cười dịu dàng với cái tivi, nên ngây cả người.

“Tình cờ xem thôi.”

Thi Minh lập tức thôi cười, nghiêm mặt sau đó đi khỏi.

Đợi đến Thi Minh đi hẳn rồi, bọn họ vội vàng ngẩng đầu nhìn lên tivi, tiết mục của Ngôn Tiêu đã kết thúc rồi, bây giờ trong tivi đang phát tiểu phẩm hài đủ loại giường lò Đông Bắc.

“Cậu nói huấn luyện viên chúng ta gần đây tâm thần không được bình thường lắm phải không, xem hài mà cũng có thể xem ra ánh mắt đó, chậc chậc chậc……”

“Trong tiểu phẩm này không phải còn có một cô gái đó sao? Tuy hơi mập một chút già một chút, nhưng người hài hước mà, nói không chừng huấn luyện viên thích kiểu này thì sao. Từ sau khi anh ấy bị Đào Đào tổn thương đến nay, khiếu thẩm mỹ căn bản không còn bao nhiêu nữa……”

“Nhưng nói đến Đào Đào, sao tối giờ không thấy em ấy.”

“Ngày lễ Trung Thu quan trọng như vậy, đương nhiên phải xin nghỉ phép về nhà rồi. Người ta bây giờ có gia đình rồi, chỉ cần xin nghỉ phép, nhất định sẽ được phê chuẩn!”

……

Buổi tối Thi Minh thường dẫn đội viên huấn luyện, hôm nay anh không vì là Tết Trung Thu mà kết thúc huấn luyện sớm.

Đợi đến khi anh hô một tiếng “giải tán”, thì đồng hồ đã sắp mười giờ rồi.

Các đội viên kéo lê thân thể mệt mỏi, tốp ba tốp bốn ra khỏi phòng huấn luyện.

Không lâu sau, cũng không biết là ai phát hiện trước, nói ngoài phòng huấn luyện dừng một chiếc xe thể thao Mercedes Z4, bên trong có một người phụ nữ đang ngồi, hình như là đang đợi người.

Thi Minh nghe thấy tiếng thảo luận bên ngoài, cảm thấy có chỗ không đúng bèn đi ra ngoài xem thử.

Quả nhiên, người trong xe là Ngôn Tiêu.

Cô còn mặc chiếc sườn xám màu vàng lúc diễn trên sân khấu, đợi không có anh thì đi xuống xe, ngồi ở trên mui xe nhìn xung quanh, ánh trăng phác họa đường nét cơ thể cô thu hút người ta phạm tội.

Rõ ràng gương mặt của cô trông vô hại đến như vậy.

Cổ họng Thi Minh hơi lăn lên lăn xuống, quay lại thu dọn đồ đạc xong sau đó mới không nhanh không chậm đi tới trước mặt cô.

Lúc này Ngôn Tiêu mới nhìn rõ Thi Minh, hơi ngẩn người rồi mỉm cười với anh.

Thi Minh: “Muộn thế này, sao em còn đến đây?”

“Nơi em diễn cách đây khá gần, nên thuận đường sang đây thăm anh, dù sau công việc vừa kết thúc đêm Trung Thu em cũng chỉ trải qua một mình, chỉ muốn đến đây tìm anh thôi.”

“Chắc anh cũng một mình nhỉ.”

Thi Minh gật đầu: “Ừm, bây giờ thì không phải nữa.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngôn Tiêu cười, lại khẽ hỏi: “Đúng rồi, buổi tối anh có xem tiết mục em diễn không? Chính là đêm hội Trung Thu của kênh số 1……”

“Không.”

Thi Minh ho một tiếng, thấy trên mặt cô lộ vẻ thất vọng, thì không nhẫn tâm bèn bổ sung một câu: “Buổi tối phải dẫn đội, ngày mai có thể xem phát lại ở trên mạng.”

Ngôn Tiêu lại mỉm cười ngọt ngào, do dự một lúc sau đó nhét bàn tay nhỏ nhắn vào trong bàn tay của anh.

“Chúng ta đã lâu không gặp rồi, có phải…… nên ôn lại bước thứ nhất không.”

Cô thấp giọng nói.

Cả người Thi Minh giống như bị điện giật vậy, mày nhíu rất sâu, giật mình xuýt chút nữa đã muốn hất tay ra.

Nhưng anh miễn cưỡng vẫn tiếp tục giữ mặt mũi trước mặt phụ nữ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn bắt lấy tay cô chặt thêm một chút.

“Được.”

Hai người vừa nắm tay, vừa tản bộ ở quanh đội quốc gia.

Cách bồi dưỡng tình cảm vợ chồng này tuy có chút gò ép, nhưng cảnh tượng không hiểu sao lại hài hòa ấm áp lạ kỳ.

Nhưng lòng bàn tay của Thi Minh không ngừng thấm mồ hôi, tay hai người dính một chỗ càng lúc càng ướt.

Anh sợ làm cô khó chịu, nên rút bàn tay đó ra trước.

Ngôn Tiêu ngây người, “Sao vậy ạ?”

Thật ra cô cũng cảm nhận được mồ hồi trong bàn tay của Thi Minh, nhưng luôn không nói toạc ra, hơn nữa không đến mức chịu không được.

“Không sao.”

Thi Minh nhét bàn tay đầy mồ hôi đó vào trong túi của mình, rồi đi vòng qua bên kia, chìa bàn tay còn lại nắm lấy tay cô.

“Đổi tay khác mà thôi.”

Ngôn Tiêu cúi đầu cười.

Hai người hiểu ngầm mà đem lần nắm tay này chỉnh thành mười ngón tay đan nhau.

Cho dù ôn lại, cũng phải tiến thêm một bước mới tốt.

Sau khi đổi tay, Thi Minh mới nghĩ đến trên tay mình còn có một túi bánh Trung Thu.

Vốn tản bộ buổi tối, nếu không có đề tài gì để nói, hình như càng ngại ngùng hơn.

Thế là anh đưa một chiếc banh Trung Thu qua, “Ăn một cái? Nhà ăn của đội quốc gia làm đấy.”

Chiếc bánh đó vừa dày vừa lớn, chạm nhẹ vào còn có thể vỡ, chính là loại bánh Trung Thu bình thường đến mức không thể bình thường hơn.

Nhưng Ngôn Tiêu vẫn vui vẻ cầm lấy, cắn một miếng nhỏ.

“Ừm, thật ngon.”

Thi Minh không thích ăn đồ ngọt, năm ngoái bánh Trung Thu nhà ăn phát anh không nếm cái nào, thấy vẻ ngoài chiếc bánh Trung Thu đó giản dị như vậy, anh cũng lười ăn, lúc trở lại đều chia cho các đội viên ăn.

Nghe Ngôn Tiêu nói ngon, lúc này anh mới cầm lên ăn thử.

Bất ngờ cảm nhận được trong cái ngọt ngấy còn mang theo mùi thơm dịu, mùi vị này xác thật không tệ.

Ăn xong bánh Trung Thu, Thi Minh mới chủ động tán gẫu một câu: “Hôm nay diễn xuất của em có thuận lợi không?”

Ngôn Tiêu gật gật đầu: “Ừm, khá tốt ạ. Còn anh, dẫn đội có thuận lợi không?”

“Cũng tàm tạm.”

Cuộc trò chuyện ngại ngùng kết thúc.

Lần nữa rơi vào im lặng.

“Hay là anh……”

“Hay là anh……”

Hai người cùng lúc mở miệng phá vỡ sự im lặng.

Thi Minh cười giễu một tiếng, “Em nói trước đi.”

Ngôn Tiêu gật gật đầu, “Em nghĩ, hay là chúng ta ôn lại bước thứ hai……”

Thi Minh nhếch khóe môi. “Cũng được.”

Anh vẫn còn nhớ động tác của bước thứ hai là gì.

Giây tiếp theo Thi Minh bèn hôn lên khóe môi cô, nhưng nhất thời thắng xe không kịp mà hôn ngay giữa môi cô.

Ngôn Tiêu chống đỡ không nổi.

Trên thao trường trống trải không có gì để tựa, cơ thể của Thi Minh biến thành thứ duy nhất để cô dựa vào.

Thi Minh cũng cảm nhận được cơ thể cô có chút không thích hợp, bèn sử dụng một bàn tay đỡ gáy của cô, một tay khác đỡ lấy eo cô, nhấc lên một cái dễ dàng ôm cô vào lòng mình.

Gần đến mức không thể gần hơn.

Rất lâu sau, hô hấp của hai người bắt đầu hỗn loạn.

Mặt Ngôn Tiêu đỏ sắp nổ tung, người cô mềm nhũn ngã thẳng vào lòng Thi Minh, móng tay vẫn còn bấm trên cánh tay anh.

Cánh tay anh rất cứng, còn thô to hơn chân cô một nắm tay, nhưng làm gối nằm thì rất tốt.

“Cái này…… hình như đã là bước thứ ba rồi.”

Cô ở bên tai anh khẽ nhắc một tiếng.

Khóe mắt Thi Minh không khỏi nổi lên chút ý cười, “Sao em lại dễ bắt nạt như vậy.”

Từ bước thứ hai nhảy thẳng đến bước thứ ba, cô không hề chống cự.

Ngôn Tiêu ngây người, có chút không vui, hỏi: “Em…… trông rất dễ bắt nạt sao?’

“Ừm.”

Thi Minh cũng không phủ nhận, lấy ánh mắt của trực nam phán xét một câu: “Sau này đừng như vậy, để mặc cho người đàn ông nào khác đến hôn em ôm em, rõ ràng là quá tùy tiện.”

Vành tai Ngôn Tiêu đỏ lên, cô ngây người sau đó giận dỗi thở ra một hơi thật dài, chống tay lên ngực anh đẩy anh ra, bản thân cũng lảo đảo về sau hết mấy bước.

Cô giận rồi.

Thi Minh ngơ ngác, không tốn chút sức nào đã kéo cô trở lại, ôm cô vào lòng lần nữa, nói một cách gấp gáp: “Anh nói là người đàn ông khác. Không có liên quan đến anh.”

Miệng anh vụng, không biết nói lời dịu dàng lắm, bất kỳ lời nào từ miệng anh thốt ra, đều giống như đang dạy dỗ người ta.

Cơn tức của Ngôn Tiêu không dễ gì tan nhanh như vậy, vừa nghĩ đến anh được tiện nghi lại còn khoe mã, sau khi khoe mã lại còn thuận tiện bắt nạt mình, trong lòng càng cảm thấy tủi thân.

Cô cảm thấy đối với phái nữ anh không biết chủ động, cho nên nghĩ bản thân phải chủ động một chút, cho nên mới mặt dày tiếp cận đối phương.

Cô cho rằng cứ tiếp xúc tìm hiểu dần dần như vậy, rồi sẽ có một ngày tâm ý tương thông, trở thành vợ chồng chân chính.

Cưới trước yêu sau đều là đề tài trong tiểu thuyết thường có, nhưng hiện thực trong cuộc sống cưới trước yêu sau là điều không thể nào.

Hai người không hiểu nhau, hai người không yêu thương lẫn nhau, phải có xác suất lớn cỡ nào mới có thể sau hôn nhân nhận định cả hai chính là một đôi do trời tác hợp.

Thi Minh thấy cô nói chuyện còn mang theo chút nghẹn ngào, nói không chừng lại muốn khóc rồi, trong lòng sốt ruột không thôi, đành phải cúi đầu lại đến hôn cô.

Lúc này Ngôn Tiêu không chịu phối hợp, ngược lại còn dùng răng cửa cắn anh một cái.

Con thỏ gấp lên cũng sẽ cắn người.

Thi Minh sờ dấu răng trên môi mình, thấy cô vùng ra đang muốn chạy, đành phải nắm tóc bước nhanh đuổi theo.

Ngôn Tiêu mang giày cao gót chạy không nhanh, Thi Minh chân dài, lúc không cẩn thận còn chạy vượt qua cô, đi đến trước mặt cô sau đó đành lui lại một bước, bám theo sau cô.

Đến bên xe, Ngôn Tiêu vừa kéo tay cầm của cửa xe thì bị bàn tay của Thi Minh cản lại.

Cô quay đầu nhìn anh, hai con mắt ngập đầy nước nhưng cố gắng kiềm chế lại, giọt nước mắt long lánh đó bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Thi Minh bèn cúi đầu nhận thua.

Anh hít sâu một hơi, nói: “Anh xin lỗi.”

Trong ấn tượng của anh bản thân số lần bản thân nói “xin lỗi” không được bao nhiêu lần.

Có mấy lần đều là lấy thân phận huấn luyện viên thay đội viên còn có Đào Tinh Úy xin lỗi với lãnh đạo, anh đây trời sinh đã là người kiên cường lại hay nói quy tắc, trừ khi mắc phải vài lỗi nhỏ, còn lại rất ít khi mềm lòng với ai.

“Là anh nói sai rồi, em đừng giận nữa.”

Ngôn Tiêu nghe tiếng xin lỗi của anh thì hơi ngẩn người, không hề biết câu xin lỗi là của anh có bao nhiêu quý giá, còn bĩu môi ngồi vào xe trước.

Thi Minh thấy cô đã lên xe rồi, cứ một mình đứng hầu ở bên cửa xe.

Ngôn Tiêu liếc nhìn ra ngoài cửa, hơi bình tĩnh lại một chút, nói với anh: “Không sao cả, em trở về tự nổi giận một chút thì sẽ tốt thôi……”

Thi Minh hết cách, cũng chỉ đành đáp “ừ” một tiếng.

Nào biết Ngôn Tiêu sau khi nghe xong tiếng “ừ” này, không hiểu sao càng tức.

Cô cắn môi cúi đâu, sau đó đánh xe rời khỏi đội quốc gia.

Thi Minh nhìn thấy cô đột nhiên lái xe đi, cũng không hiểu thế nào, một lúc sau trong lòng mới bắt đầu buồn phiền.

……

Nửa đêm, Thi Minh ngủ không được, nằm co quắp ở trên giường trong ký túc xá, lại lấy điện thoại ra.

Trước đó bọn họ có thỉnh thoảng thông qua điện thoại, có weixin của đối phương, nhưng trước giờ không có nói với nhau câu nào.

Do dự rất lâu, Thi Minh vẫn gửi một tin nhắn đi: [Đã ngủ chưa?]

Bên đó rất lâu sau cũng không trả lời.

Thi Minh nhìn chằm chằm giao diện đó đợi khoảng hai mươi phút, lòng nghĩ có lẽ cô đã ngủ rồi, đang định đặt điện thoại xuống.

Lúc này Ngôn Tiêu mới gửi lại một câu: [Ngủ rồi.]

Thi Minh lại cầm điện thoại lên, trả lời: [Được, vậy em ngủ đi.]

Ngôn Tiêu bên kia nhìn thấy tin nhắn này càng tức muốn khóc.

Sao cô có thể kết hôn với một trực nam như vậy! Khổ hơn là cô đã có hơi thích trực nam này rồi, đối với anh rõ ràng có cảm giác……

Suy cho cùng Thi Minh là một trực nam lớn tuổi sắt đá chưa từng yêu đương bao giờ, trước nay không biết phải dỗ dành phụ nữ, càng không biết nói lời nói nào có thể khiến con gái nổi giận.

Anh đơn giản chỉ cảm thấy Ngôn Tiêu nói phải ngủ rồi, anh không nên làm phiền cô nữa.

Suy đi nghĩ lại, định bỏ điện thoại xuống, lật người ép bản thân ngủ.

Tính cách của Ngôn Tiêu hay mềm lòng, lại cảm thấy quan hệ của hai người còn chưa đến bước có thể tùy tiện nổi giận, thế là cô ở giao diện của anh do dự rất lâu, sau đó mới gửi một câu: [Anh tìm em, có gì muốn nói với em sao?]

Thi Minh nghe thấy âm báo, lại lấy điện thoại xem, nghĩ ngợi một lúc cũng không biết phải nói gì, cuối cùng đành phải bất lật gõ xuống: [Tạm thời không có.]

Ngôn tiêu: [……Vậy được thôi…… ngủ ngon.]

Đến nước này, Thi Minh lại nhịn không được nên nói: [Nhưng rất lạ là, anh vừa nghĩ đến chuyện buổi tối em nổi giận, thì ngủ không được.]

Ngôn Tiêu: [Tại sao ạ?]

Thi Minh: [Không biết, có thể là cách của em quả thật hữu hiệu, anh cảm thấy bản thân bắt đầu thích em rồi.]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi