NẮM ĐẤM NHO NHỎ

Sau khi giới thiệu xong hết đội viên, hôm nay Thi Minh không còn hơi sức chú ý bọn họ, để bọn họ cứ chiếu theo kế hoạch định sẵn tự do huấn luyện trước.

Còn anh thì dẫn Ngôn Tiêu đi tham quan ký túc xá của huấn luyện viên đội quốc gia.

Ký túc của huấn luyện viên thực ra chỉ rộng hơn một chút so với ký túc xá của đội viên, một phòng ngủ một phòng khách một nhà vệ sinh còn có phòng bếp nhỏ, dư sức để một mình Thi Minh ở.

Sau khi Ngôn Tiêu đẩy cửa ra còn phát hiện ký túc xá anh ở còn ngăn nắp hơn nhà mình nhiều.

Bày trí đơn giản, nhưng mỗi một món đồ vật đều được phân loại sắp xếp ngay ngắn, bề mặt sạch sẽ đến mức trông không giống được quét dọn bởi một người đàn ông.

Khó mà tưởng tượng bộ dáng của một huấn luyện viên quyền anh cao to này, động tay làm việc nhà.

“Đây chính là nơi bình thường anh hay ở sao, cảm thấy khá tốt đó.”

Ngôn Tiêu quan sát một vòng xong, sau đó ngẩng đầu cười với Thi Minh.

Thi Minh ngắm nhìn căn phòng này khẽ thở dài một hơi, đáy mắt lộ ra một loại lưu luyến đối với vật cũ: “Căn phòng này ở cũng có năm năm rồi đấy.”

Ngôn Tiêu nhìn vẻ mặt của anh, cũng hơi ngây ngẩn, có chút không hiểu, dời mắt đi thì nhìn thấy trong ổ phía dưới sofa có một con mèo cam.

Con mèo cam này béo mập đáng yêu, hai ba cái đã nhảy lên bàn trà, duỗi móng trước ra thăm dò kêu “meo” một tiếng với Ngôn Tiêu, sau đó lại cúi đầu li3m vuốt mèo của mình.

Ngôn Tiêu thích nhất là mèo, trước kia trong nhà cũng từng nuôi một con, nhưng bởi vì nguyên nhân công việc nên tặng cho bạn bè rồi.

Không ngờ ở trong chỗ ở của Thi Minh, còn có thể phát hiện được mèo.

Chăm sóc một con mèo không phải là chuyện dễ dàng gì, người đàn ông này còn có thể có lòng kiên nhẫn chung sống với mèo, thật sự nằm ngoài dự liệu của cô.

Cô lập tức cảm thấy thích thú, ngồi xổm xuống, duỗi tay bắt tay với con mèo đó.

Con mèo này hình như là cũng biết nhìn mặt, thò đầu ra nhìn chăm chăm Ngôn Tiêu một lúc, sau đó thì phối hợp đặt chiếc móng đầy thịt vào trong tay cô, rồi nhảy bật lên dán dính vào lòng cô. 

Tự đến làm quen.

Trong mắt Ngôn Tiêu đầy vẻ dịu dàng bèn hỏi: “Tên của con mèo này là gì?”

“Heo Mập.” Thi Minh đáp bằng vẻ mặt nghiêm túc.

Mèo cam nghe thấy Thi Minh gọi chú như vậy, lập tức phản ứng, xoay cổ ngắn nhe nanh múa vuốt một hồi với Thi Minh, rồi cúi đầu nằm sấp trên đầu gối của Ngôn Tiêu bán manh.

Ngôn Tiêu cười hi hi một tiếng, lại hỏi: “Sao anh lại nuôi mèo? Em còn cho rằng người như anh…… nếu muốn nuôi thú cưng cũng phải nuôi chó, hơn nữa còn là loại chó to lớn í.”

Thế nào cũng không ngờ được anh lại nuôi một con mèo cam béo ú.

Thi Minh bất lực mỉm cười, nói: “Nhặt được trên thùng rác của đội quốc gia đấy, lúc đó nó còn nhỏ, trời đang mưa thấy nó đáng thương nên ôm nó về. Nếu biết trước sau này nó sẽ thành tổ tông của anh, nói sao anh cũng không ôm nó về đâu……”

Anh lại nhắc nhở một câu: “Trước kia Heo Mập sợ người lạ, người đến chỗ anh đều nói thằng nhãi này không dễ trêu chọc. Em cẩn thận một chút, đến lúc đó có thể nhổ sạch lông trên áo lông của em đấy.”

Heo Mập hình như nghe hiểu Thi Minh đang mắng nó, tính xấu lại nổi lên, chỉ hai ba cái đã nhảy lên cánh tay của Thi Minh cào anh.

Thi Minh tốn hết sức mới làm cho nó rơi xuống được.

Heo Mập ở trong nhà lượn hai vòng, uống chút nước, cuối cùng lại về đến bên chân của Ngôn Tiêu, nằm bò xuống vô cùng thoải mái.

Thi Minh nhìn thấy một màn này, cũng không nhịn được mà cười.

Quả nhiên mèo là nuôi mãi không ngoan, súc phân ho nó nhiều năm như vậy, kết quả vừa nhìn thấy chủ nhân mới xinh đẹp thì biết ngoan rồi?

Chẳng khác nào Heo Mập luôn chê anh xấu?

“Đói chưa? Anh nấu cho em chút đồ ăn, trong tủ lạnh còn có bánh trôi hai ngày trước mẹ anh gửi cho anh đấy.”

Ngôn Tiêu gật gật đầu, nói một tiếng “được”.

Thi Minh buộc tạp dề lên người, đi vào phòng bếp nấu bánh trôi cho cô.

Ngôn Tiêu ngồi một mình ở trong phòng cách chơi với mèo.

Thông qua kính của phòng bếp, vừa vặn có thể nhìn thấy một người một mèo.

Ngôn Tiêu ở chung với mèo của anh vô cùng hòa hợp, trước đó Thi Minh còn lo lắng cưới vợ rồi có nên tặng mèo cho người ta không, bây giờ xem ra là do anh suy nghĩ nhiều rồi.

Nấu xong bánh trôi, Ngôn Tiêu bắt đầu ăn từng miếng từng miếng nhỏ.

Bây giờ khi ở trước mặt Thi Minh cô không còn cảm thấy áp lực nữa.

Cho dù ăn có chậm đi nữa, Thi Minh cũng sẽ đợi cô.

Ăn xong, Thi Minh đi rửa bát rồi, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Ngôn Tiêu cũng đi qua giúp đỡ, không hiểu hỏi: “Bộ tách trà này không phải đặt rất ngay ngắn rồi sao? Hay là không còn dùng nữa sao? Tại sao phải dọn lên?”

Thi Minh duỗi tay ra sức xoa đầu Ngôn Tiêu, “Bởi vì muốn dọn nhà thôi, ngốc.”

“Dọn nhà? Dọn đi đâu……”

“Nhà mới của chúng ta, chính là hôm nay sau khi định đưa em đến nhìn qua nơi ở cũ anh từng ở xong thì trực tiếp dẫn em đến nhà mới.”

Thi Minh vừa lấy tiền tiết kiệm ra mua một căn hộ tân trang lại, định dùng để làm tân phòng kết hôn.

Trước giờ không có suy nghĩ này, cảm thấy ở trong ký túc xá nhỏ cũng khá thoải mái rồi, cho nên đối với việc phải rời khỏi nơi này vẫn có chút không nỡ.

Nhưng từ sau khi ở bên Ngôn Tiêu, anh cảm thấy bắt đầu tính toán xem ngày tháng sau này nên trải qua như thế nào, ví dụ như phải mua nhà cho bà xã.

Thi Minh vừa thu dọn vừa nói: “Bên nhà mới đã đặt mua một ít món rồi, trên căn bản đồ đạc trong nhà đều mới cả, chỉ cần dọn một vài món đồ bình thường quen tay dùng đem qua đó là được. Còn đồ của em nhiều thì không cần gấp, anh chuyển từ từ giúp em.”

“Chúng ta…… đây là muốn ở chung rồi sao?”

Thi Minh: “Còn không thì, anh chuyển đến nhà em ở?”

“Không cần không cần! Căn nhà đó em mua lâu rồi, hai người ở có lẽ hơi chật……. Em vẫn nên, vẫn nên ở nhà mới với anh vậy…….”

Ngôn Tiêu xấu hổ đến mức tiếp theo không biết nên nói gì mới tốt.

Cô đỏ mặt, sau đó lóng ngóng tay chân muốn đến cùng thu dọn với Thi Minh.

Anh sợ cô mệt, thế là lại nói: “Em cứ giúp anh ôm Heo Mập đi, nhiệm vụ này là nặng nhất đấy.”

Ngôn Tiêu ngẩn người, sau đó lại mỉm cười, đi qua ôm Heo Mập đang quấy phá trong ổ vào lòng.

Heo Mập ở trong lòng cô quả nhiên rất nghe lời, không tiếp tục quấy rối nữa.

Rất nhanh, Thi Minh đã dọn đồ đạc xong, một mình khiêng lên xe, mang theo Ngôn Tiêu và Heo Mập, định bắt đầu vào nhà mới ở.

Nhà mới nằm trong tiểu khu kiểu mới được hoàn thành được nửa năm, kiểu nhà Thi Minh chọn vô cùng thoáng khí, đón nắng cũng rất tốt.

Tâm tình của cô tại giây phút này chẳng khác gì Heo Mập, không ngờ nơi này về sau chính là ngôi nhà thực thụ của mình rồi.

Cả người cô vẫn còn chút mông lung.

“Ngôi nhà này có nhỏ quá không? Anh đã nghĩ kỹ rồi, đợi sau này anh tiết kiệm thêm chút tiền thì có thể bán căn này đi, mua cho em căn khác lớn hơn.”

Ngôn Tiêu: “Không cần không cần, ngôi nhà này đã tốt lắm rồi, còn lớn gấp đôi so với nơi em ở trước kia đấy. Chỉ là em…… vẫn còn chưa thích ứng được, nơi này là nhà của em rồi…….”

Tuy chi tiêu trong cuộc sống của Ngôn Tiêu cao, thân làm người của công chúng đều phải tốn tiền ăn diện cho bản thân, nhưng kỳ thật cô đối với vật chất không phải là người câu nệ. Nhất là chuyện nhà chuyện xe gì đó, không có khái niệm gì đặc biệt, cảm thấy có được một căn nhà để ở với anh như vậy đã là tốt lắm rồi.

Thi Minh bật cười, đưa tay muốn ôm cô vào lòng để an ủi.

Nhưng phát hiên Heo Mập còn kẹp ở giữa hai người — — Mập đúng là vướng việc.

Anh với Heo Mập mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, giây tiếp theo, anh bắt đầu không kiên nhẫn đưa tay ôm Heo Mập lên, sau đó nhẹ nhàng ném nó lên đất.

Heo Mập “meo” hai tiếng, tỏ ý kháng nghị, còn muốn tiếp tục dính lấy người Ngôn Tiêu thì bị Minh Minh giơ chân đá ra.

“Không có chuyện của mi, đi qua một bên chơi……”

Heo Mập vẫn không chịu đi, sống chết bám dính người phụ nữ của anh.

Thi Minh lần nữa bắt đầu hối hận ban đầu tại sao lại muốn nhặt con mèo vướng việc này về, dưới cơn tức giận thì xách cổ nó lên, sau đó nhốt trong nhà vệ sinh. 

Thi Minh xử lý xong con mèo phiền phức này, mới quay trở lại bên cạnh Ngôn Tiêu, không biết nói gì bèn mắng chửi một câu: “Đã bảo rồi con mèo này rất là ồn ào.”

Ngôn Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, chủ động ôm eo của Thi Minh, trốn vào lòng anh.

“Thấy hai người như vậy, em đột nhiên cảm thấy bản thân rất hạnh phúc.”

Thi Minh ngược lại không lý giải được cảm giác hạnh phúc này của cô là từ đâu mà đến, trêu chọc nói: “Vậy khoảnh khắc hạnh phúc cả đời này của em còn rất nhiều đấy, con mèo này sống với anh rất nhiều năm rồi, tuy tính tình không được tốt, nhưng cũng biết đánh quyền, hở chút là quấy phá anh, tính ra đây là “đội viên” không nghe lời nhất mà anh từng dẫn dắt đấy.”

Ngôn Tiêu gật gật đầu ở bên vai anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Cho dù căn nhà này đối với cô mà nói vẫn còn xa lạ, nhưng bờ vai của người đàn ông này, thì bắt đầu quen thuộc rồi.

Nơi có anh thì có mùi vị của sự an toàn, thì có hương vị của gia đình.

“Có một chuyện anh muốn nói với em.”

Ôm một lúc, Ngôn Tiêu cảm thấy cổ họng có chút xót, mới ngẩng đầu lên thì phát hiện anh mắt Thi Minh khi nhìn cô rất khác lạ.

“Hửm? Anh cứ nói……”

Cô khàn giọng, đỏ mặt lùi về sau một bước, lại bị anh kéo trở lại.

Hai người vì vậy mà càng dán chặt vào nhau hơn.

Bầu không khí lúc này càng trở nên mập mờ.

Thi Minh hơi híp mắt lại, ánh mắt càng mê ly nóng bỏng, nói: “Anh vừa mới nhớ ra, bước thứ tư của chúng ta, hình như luôn không có tiến triển đúng không?”

Ngôn Tiêu ngơ ngác, do dự một lúc, cũng gật gật đầu: “Hình như là vậy……”

“Bằng không, bây giờ nắm bắt thời gian tiến triển bước nữa? Giờ làm quen trước, để buổi tối ngủ chung giường sẽ không thấy ngại.”

Ngôn Tiêu căng thẳng: “Buổi tối, buổi tối hai chúng ta phải ngủ chung giường sao…….”

“Đây chính là nhà mới của chúng ta, bằng không em còn muốn chia giường ngủ với anh? Lại nói em vốn dĩ đã là bà xã danh chính ngôn thuận của anh rồi.”

Cô có thể cảm nhận được tiếng tim đập nơi lồ ng ngực của người đàn ông này, ngay cả mạch đập trên người anh cũng bắt đầu nóng hổi mãnh mẽ.

Máu trong người cô cũng bắt đầu chảy ngược, hoảng hốt lúng túng, căng thẳng đến mức không biết nên nói gì mới tốt: “Bây giờ…… có khi quá gấp rồi không? Vừa mới chuyển đồ lên còn chưa dọn dẹp xong nữa, hay là chúng ta sắp xếp đồ đạc trước……”

Thi Minh: “Không phải vội, giường anh sớm đã trải xong hết rồi.”

Ngôn Tiêu kinh ngạc: “Anh sớm đã……”

Anh ôm Ngôn Tiêu lên, kéo cửa ban công ra, sau đó ôm cô vào trong phòng ngủ, ném lên giường.

Ngôn Tiêu thấy anh hai ba cái đã cởi qu@n áo sạch sẽ thì vội khép chặt mắt lại không dám nhìn, tay túm chặt lấy ga giường.

Anh phủ người xuống, giam hai bàn tay của cô lên trên cổ mình.

“Ôm lấy anh.”

“Ồ……”

Ngôn Tiêu nghe lời làm theo, lúc này trong đầu đã trắng xóa một mảnh rồi.

Cô giơ cánh tay trắng mảnh như tuyết, đan hai tay lại với nhau, khóa chặt cổ anh.

Thi Minh thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, sau đó thì cố gắng nhịn xuống, rất có kiên nhẫn theo thứ tự tiến hành làm màn dạo đầu với cô.

Cho đến khi trước giây phút anh thực sự nhịn không được nữa, anh vẫn khàn giọng nói bên tai Ngôn Tiêu: “Bà xã, anh nhịn ba mươi năm rồi, lát nữa em phải chịu đau một chút……”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi