NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Thành thật mà nói thì ở đây có ba người trưởng thành và một đứa trẻ nhưng không một ai biết chăm trẻ con thế nào.

Ly Tương nuôi lớn từng đứa sư đệ, nhưng đứa nhỏ nhất khi vừa lên núi cũng đã lên năm, còn mấy sư đệ khác của hắn thì chẳng biết gì cả.

May mà Tô Lục là y tu, ít nhiều gì hắn cũng thấy cái kiểu bồng trẻ con này của đại sư huynh không đúng lắm bèn kêu hắn để đứa trẻ lên bàn rồi đưa một tia linh khí vào thăm dò kinh mạch và hồn phách của đứa trẻ này.
Tiết Tử Dung đứng cạnh trố mắt nhìn "Tứ sư huynh" còn bé hơn cả mình nữa, nó hết nhìn Bạch Hạc sư huynh đến nhìn đứa trẻ đó.

Trong suy nghĩ của Tiết Tử Dung thì Tứ sư huynh thác sinh hẳn cũng phải lớn như nó mới lên núi được.

Bây giờ thì hay rồi, đứa trẻ còn chưa nói được đưa lên núi sẽ sống thế nào? Để đám sư huynh sư đệ đút ăn hay để sư tỷ đểnh đoảng nhầm cả nó là linh thú chăm? Mà xưa nay đại sư huynh một tay nuôi bọn sư đệ thì hẳn đại sư huynh sẽ chăm cho Tứ sư huynh, mình ở cạnh phải giúp huynh ấy chút ít, tránh cho người bận rộn quá mà sinh bệnh.

Thoáng chốc Tiết Tử Dung đã nghĩ tới cảnh nó địu theo Tứ sư huynh trên lưng múa kiếm, lên lớp sáng.

Qua ít năm nữa thì nó sẽ dắt tay Tứ sư huynh đi học như đại sư huynh từng dắt tay nó.
Nghĩ thôi đã thấy sợ.
Không ai biết trong lòng tiểu sư đệ mình đang nghĩ tới tận đâu đâu, tất cả còn đang vây lấy nhìn Tô Mộc.

Lát sau cũng không ngoài dự đoán, Tô Mộc nói: "Thân thể không sao hết, chỉ có thần thức có chút sứt mẻ, về sau dần dần hàn gắn là được."
Ly Tương hỏi: "Hàn gắn bằng cách nào? Đệ ấy vẫn có thể vào đạo phải không?"
"Đại sư huynh," Thôi Bạch Hạc nhẹ nhàng kêu một tiếng, "vào đạo hay không còn phải xem duyên phận…"
"Nhưng đệ ấy đã từng…" Ly Tương nói tới đây thì không thể nói tiếp được nữa.

Từng dẫn linh, từng nôn nóng gọi lôi kiếp.

Từng chết.
"Huynh cũng biết nói là đã từng…"
"Dùng cỏ Kết Hồn ở bí cảnh Lạc Nguyệt là có thể hàn gắn lại.


Cỏ Kết Hồn mọc đầy bên trong bí cảnh, rất dễ tìm."
Thôi Bạch Hạc định nói thật thì Tô Mộc bỗng cất lời xen ngang.

Trong một phút giây nào đó, Thôi Cửu bỗng hiểu ra lời mình nói có bao nhiêu tàn nhẫn với đại sư huynh, hắn quyết định im lặng không nói thêm.

"Huynh biết loại này, cũng vài năm nữa bí cảnh sẽ mở ra, sẽ nhanh thôi…"
Tô Mộc nhìn đại sư huynh của mình, dường như hắn muốn nói gì đó nhưng nghĩ mãi lại thôi.

Bí cảnh nằm rải rác Tứ Địa này, thời gian đóng mở cũng không đồng loạt.

Đó là vùng không gian trôi nổi được tứ thánh phong kín từ xa xưa.

Tứ thánh bây giờ ở nơi nào cũng không ai biết, chỉ biết phong ấn bọn họ gieo xuống nếu trôi đến nơi tương ứng sẽ mở ra trong một thời gian, đến khi trôi khỏi nơi ấy sẽ tự đóng kín, ẩn thân khỏi thế gian này.

Sự cách biệt không gian mà cũng có khi là thời gian đã nuôi dưỡng các loại hoa cỏ và yêu thú, là nguyên liệu tốt cho các tu sĩ.

Bí cảnh Lạc Nguyệt có thể xem như là bí cảnh lớn nhất mà các tu sĩ từng gặp, kỳ hoa dị thảo, yêu thú quý hiếm cũng nhiều hơn hẳn nơi khác.

Đó cũng là nơi mà y thư cổ xưa ghi chép về sự tồn tại của thứ dược liệu mà Ly Tương cần.

Chỉ là bao lần bí cảnh mở ra lại không tìm thấy, thậm chí lần này đích thân Ly Nguyên Thượng dẫn theo nhóm, Kiều Nhị, Trịnh sư tỷ đỉnh Văn Phong đến nơi cũng không tìm thấy.

Cứ như là vật chỉ có trong truyền thuyết vậy.
Nghĩ tới đây, Tô Mộc len lén thở dài.

Thấy Ly Tương chẳng có phản ứng gì về bí cảnh Lạc Nguyệt, chỉ lo nghĩ tới cỏ Kết Hồn thì nói: "Đúng vậy, huống hồ Tứ sư huynh còn nhỏ, cũng chưa gấp.

Số cỏ Kết Hồn mang về đợt này cũng chưa dùng được cho huynh ấy, chúng ta cứ chờ ít thời gian nữa rồi hãy tính đến chuyện dán lại hồn phách.


Ít nhất là ờ… Tứ sư huynh biết đi cũng chưa muộn."
Quả thật thần thức bị sứt mẻ như của Bùi Nhiên thì cũng chỉ ảnh hưởng kẻ tu đạo, thần hồn nếu thoát khỏi linh đài sẽ có chút không biết lối về, còn Bùi Nhiên giờ đây chỉ là phàm nhân, chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến bé con cả, nhiều lắm cũng chỉ lúc đoán xúc xắc bị thua mà thôi.
Thôi Bạch Hạc không giống Tiết Tử Dung, hắn cũng nghĩ hệt như Tô Mộc, chỉ là chẳng thở dài mà thôi.
"Đúng đúng! Bây giờ chúng ta nuôi lớn Tứ sư đệ trước mới là việc quan trọng." Ly Tương nói.

"Sư huynh định nuôi như thế nào?" Sau cùng vẫn là Tiết Thập Nhất hỏi chuyện quan trọng nhất.

Vậy là ngay trong đêm, đám đệ tử rồng rắn kéo đến chính điện đỉnh Túc Phong bái kiến sư phụ Ly chân nhân.

Ly Nguyên Thượng mới vừa nhập định chưa lâu đã bị gọi hồn về.

Người vừa bước ra điện đã thấy đám trẻ nhà mình ôm một bé con bé tí lên.

"Lần này lại là gì đây? Đệ tử thứ mười hai của vi sư sao?"
Ly Tương cười rộ lên: "Là đệ tử thứ tư của người."
Ngay cả Ly Nguyên Thượng cũng không dằn lại được cảm xúc.

Năm đó tận mắt nhìn thấy thi thể bị lôi kiếp phá hủy, thần hồn biến mất cũng đã để lại nỗi đau cho Ly Nguyên Thượng.

Chỉ là người giữ ngôi cao, không thể suy sụp hay đau buồn quá đỗi.

Bao nhiêu năm rồi Ly Nguyên Thượng cũng không nhớ, cuối cùng người cũng đã có thể gặp lại đứa đệ tử như công tử ưu nhã thích cười tít mắt rồi dâng lên cho sư phụ món pháp bảo tự tay mình rèn.

Cho dù bây giờ y chỉ mới là đứa trẻ còn phải có người bồng bế trên tay.

Sau khi cảm xúc lấn át như thủy triều dần lui, cuối cùng Ly Nguyên Thượng cũng hỏi: "Các con định nuôi thế nào?"
Các "con" của Ly chân nhân: "..."

Thực tế đã chứng minh, bất kỳ sự hấp tấp vội vàng nào cũng phải trả cái giá tương ứng.

Người nhà của Bùi Nhiên đời này vẫn còn sống.

Vốn dĩ gia đình ấy còn một người bà nhưng hôm ấy xuống núi thăm người bạn già vừa qua đời, tối đó bà lão ấy không dám quay về vì là ngày lễ đặt tên của đứa cháu, sợ mang lại điềm xui.

Bà lão mê tín ấy nào ngờ trong bất hạnh có điều may mắn, đó là thoát khỏi cái chết.

Sáng hôm sau bà lão về nhà, nhìn cảnh nhà tan cửa nát, xác dâu con đều được sắp ngay ngắn giữa cổng thôn chờ an táng thì gần như ngã quỵ.

Những người còn sống đều như bà lão đó, khóc hết nước mắt vì người đã khuất.

Bà lão đã ngoài sáu mươi từng chứng kiến bao người thân lần lượt rời bỏ mình, nay kẻ đầu xanh cũng được bà tiễn đưa.

Bà chỉ khóc hết nước mắt chứ chẳng gào la, thậm chí bà còn kéo lại vạt áo cho ngay ngắn, đứng lên lau nước mắt trên khuôn mặt nhăn nheo rồi nói: "Tiên trưởng, già có một đứa cháu năm nay tròn một tuổi, trong số những thi thể này không có nó… Trong nhà cũng không.

Có thể giúp già tìm nó không?"
Tiếng bà lão nghẹn ngào mà phải cố nén đi khiến cho người kia có chút lúng túng, chỉ biết an ủi: "Chắc là đứa trẻ đã được giấu ở nơi an toàn, lão đừng lo lắng, sẽ tìm được ngay thôi."
Nhưng cái "ngay" này lại cả ngày.
Xóm núi bé tí, tất cả các tu sĩ xuống núi lần này gần như lật tung lên nhưng cũng chẳng tìm ra.

Đến khi một đệ tử chạy về nội môn hỏi xin cách giúp đỡ thì mới ngã ngửa ra người là do đại sư huynh bế đi.
Không một ai nghĩ theo hướng này nên không một ai tìm ra tung tích đứa trẻ.

Ly Nguyên Thượng nghe vậy thì mắng Ly Tương một trận rồi đuổi người xuống núi.

Theo ý của Ly chân nhân, đứa bé Bùi Nhiên này còn có thân nhân ở phàm thế, không thể tự tiện cắt đứt mối liên hệ này.

Cũng chưa biết chừng đời này Bùi Nhiên vốn không có lòng với đạo thì sao?
"Đưa Bùi Nhiên về đấy cho người ta đi.

Đợi một thời gian nữa hay đón lại."

Ly Tương bế Bùi Nhiên, hắn đạp lên Tán Ngọc, người cũng chẳng ngoái đầu chỉ để lại một câu: "Đệ ấy không còn tên là Bùi Nhiên nữa."
Lời nói như gió thoáng qua, Ly Nguyên Thượng và những người khác đều hiểu cả.

Nhìn bóng dáng Ly Tương ngày một xa, các đệ tử khác cũng lục tục kéo về Phù Uyển Cư để… ngủ bù.

Mãi tới khi Ly Tương quay trở lại đại điện Túc Phong thì trời đã vào đêm.

Hắn nán lại dưới núi để dặn dò, còn bưng bộ mặt cao nhân nói bé con này có duyên với huyền môn, nếu một ngày nào đó bà lão đồng ý có thể đưa đứa trẻ lên núi.

Ly Nguyên Thượng nghe hắn kể thế cũng hài lòng.

Hai người câu có câu không chuyện trò về Bùi Nhiên đời trước thì bỗng dưng Ly Nguyên Thượng nói ra một câu không liên quan: "Đại hội Thúy Vi lần này sẽ có người ở Phù Lê Châu đến tham gia."
Ly Tương bỗng chốc thu lại nụ cười, hắn bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.

Trong số các tu chân thế gia ở Phù Lê Châu thì họ Tiết là họ tộc lớn nhất, các gia tộc khác đều gửi nhờ con cháu vào nên nếu nói Phù Lê Châu cũng có người thì đều là đi dưới danh nghĩa họ Tiết.
"Không nằm ngoài dự đoán." Ly Tương nói.

"Đến chừng đó con để mắt Thập Nhất nhiều một chút, ta sợ họ Tiết sẽ rục rịch."
Mấy năm qua họ Tiết chưa từng phái bất ai đến Thúy Vi để nhận lại Tử Dung.

Quá hiển nhiên, bọn họ không hề muốn thừa nhận đứa cháu thất lạc nhiều năm nay chính là đứa trẻ được Ly Nguyên Thượng thu nhận, cứ như thể bọn họ không nhận thì đó sẽ chỉ là đứa trẻ trùng hợp cùng mang họ Tiết mà thôi.

Ngược lại, họ Tiết càng không có lý do gì để ra mặt chống đối với đỉnh Túc Phong chỉ vì diệt trừ một "Tiết Tử Dung trùng họ Tiết".

Và đó cũng là lý do giúp Tiết Tử Dung an toàn.
Nhưng lần này đại hội núi Thúy Vi tụ tập hết thảy các môn phái huyền môn và tu chân thế gia khắp Tứ Địa, nếu có ai "vô tình" nhận ra Tiết Tử Dung thì người nhà họ Tiết muốn không thừa nhận cũng không được.

Hơn nữa họ Tiết vốn cũng đang phân chia vây cánh, kẻ thì thống nhất lờ đi đứa trẻ còn chưa đến mười tuổi tránh xung đột với chủ nhân đỉnh Túc Phong, kẻ thì quyết đưa người về dưới mí mắt để diệt cỏ tận gốc.
Và dường như phe muốn đưa người khỏi Túc Phong đã ra tay trước một bước.

Bọn họ thả tin tức về thân thế Tiết Tử Dung ra khiến nhiều người cảm thấy đứa trẻ nên được nhận tổ quy tông dù "nhiều người" đó ai cũng biết rõ lý do đứa trẻ lưu lạc bên ngoài.
Mà dưới áp lực này, chuyện họ Tiết đón Tử Dung về Phù Lê Châu sẽ trở thành danh chính ngôn thuận, đỉnh Túc Phong sẽ không có quyền xen vào cản ngăn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi