NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


"Huynh nói gì?" Tiết Tử Dung hơi ngạc nhiên ngước nhìn sư huynh mình.

Hình như y nghe "về rồi" mà cũng có thể là "về nhà".

"Hửm? Nói gì cơ?" Ly Tương bày ra vẻ mặt khó hiểu nhìn sư đệ mình.
"Ban nãy đệ nghe… Bỏ đi!" Tiết Tử Dung hiểu sư huynh mình hơn ai hết, y quyết định nhảy qua chuyện này, có dịp sẽ hỏi người khác.

Sau đó y khoác áo choàng cho Ly Tương, so vạt áo cho bẳng rồi thắt dây, thoạt trông vừa quen tay vừa quen việc.
"Đệ không lạnh à?" Ly Tương hỏi khi thấy Tiết Tử Dung vẫn ăn mặc như cũ.

Ngay sau đó hắn biết mình nói hớ.
Tu sĩ bình thường vận linh khí một vòng là được, áo khoác chỉ có tác phụng làm màu là chính.

Ly Tương thấy lạnh thì hẳn nhiên hắn không vận chuyển linh khí quanh người mình.

Thật ra khi Tiết Tử Dung khoác áo cho sư huynh mình, y chỉ đơn giản làm theo thói quen.

Từ lúc Ly Tương đến đỉnh núi tuyết đón mình xuất quan còn khoác áo choàng dày, y luôn cảm thấy hẳn là có vấn đề.

Dù rằng Lục sư huynh có nói về tác dụng của loại đan dược kia nhưng y không dám chắc Tô Mộc nói thật bao nhiêu phần.
Dù sao đại sư huynh cũng sẽ giở trò thông đồng với Lục sư huynh.
Bây giờ Tiết Tử Dung cũng không tiện nói rõ bèn đáp: "Đệ không lạnh." Sau đó chừng như y thấy qua quýt quá bèn bổ sung: "Bế quan trên đỉnh tuyết ba năm thì hầu như không thấy xung quanh đây tính là lạnh."
Ly Tương không đáp, hắn cảm thấy Tiết Tử Dung nói cũng đúng, đệ ấy hẳn là chịu lạnh hơn người bèn nói sang việc khác: "Huynh đã liên lạc với Nhị sư huynh của đệ rồi, hẳn là mấy ngày nữa mới đến.

Đến lúc đó huynh sẽ nói đệ ấy vào bí cảnh hỗ trợ đệ."
Ly Nguyên Thượng có tìm riêng Tiết Tử Dung, nhắc y không được để sư huynh mình vào bí cảnh.

Truyền thừa Trúc Cơ nhắc cho y biết thêm nhiều thứ nên y cũng không thắc mắc, chỉ là nghe Ly Tương cứ không an lòng, mấy việc dặn từ sớm cứ bị hắn dặn dò lại nhiều lần khiến y cảm thấy thương đại sư huynh mình vất vả.

"Huynh không cần lo quá đâu, bí cảnh cũng không đến mức nguy hiểm, bằng không trưởng bối trong nhà cũng sẽ không để đệ tử mình vào." Y an ủi Ly Tương.

Đi được một quãng, hai người ngồi xuống bờ đê.


Mặt sông cách bờ đê một khoảng, Ly Tương với Tiết Tử Dung ngồi buông chân xuống còn cách mặt nước khá xa.

Giữa dòng sông chỉ thấy được màn đêm thăm thẳm, thi thoảng có vài chấm sáng bấp bênh.

Đó hẳn là thuyền đi qua khu vực sông Vận Hà chảy ngang thành Viễn Phương.

Hai người cứ im lặng nhìn hồi lâu, chẳng ai nói thêm gì.

Tiết Tử Dung thấy sư huynh mình cứ nhìn vào dòng sông đen kịt mà chẳng nói gì, cảm thấy sư huynh có cả vạn điều giấu kín không nói cùng ai.

Gió từ ngoài sông thổi vào, ngồi trên bờ đê là hứng trọn cơn gió, Ly Tương khép áo choàng thật chặt, cũng chỉ còn dây buộc tóc của hai người tung bay phần phật…
Tiết Tử Dung nhìn cảnh tượng ấy đến mê mẩn, mãi đến khi gió thổi làm dây buộc tóc của hai người vướng vào nhau y mới giật mình.
Rồi hốt hoảng.

Đúng lúc này, Ly Tương bỗng cất tiếng nói.

Hắn không nhìn sư đệ mình nên chẳng thấy vẻ hốt hoảng trong mắt người cạnh bên mà thong dong đưa bàn tay chỉ vào đầu kia của bờ đê.
"Hồi sư phụ nhặt được huynh…" hắn quét tay chỉ đến đầu còn lại của bờ đê, "...!chỗ này còn chưa có bờ đê bao quanh."
Vẻ hốt hoảng trong gương mặt Tiết Tử Dung dần dần biến mất, thay vào đó là sự kinh ngạc.

Y thôi nhìn hai sợi dây buộc tóc quấn quanh nhau mà quay sang nhìn Ly Tương.

Ly Tương mang họ Ly.

Điều này từ lâu đã được mọi người chấp nhận đến độ chẳng ai tò mò lý do vì sao cả.

Mà chính Ly Tương cũng không chủ động nói với ai bao giờ.

Hắn là đệ tử lên đ ỉnh Túc Phong đầu tiên nên quá khứ của hắn gần như chỉ có hai vị tọa trấn kia biết.

Bây giờ chỉ một câu đơn giản, Tiết Tử Dung bỗng nhiên biết được nguyên quán của đại sư huynh mình.
Thành Viễn Phương nơi biên thùy - Vùng đất của người dẫn linh.
Lúc còn nhỏ Tiết Tử Dung cũng hỏi mấy lần nguyên quán hắn ở đâu, lần nào Ly Tương cũng đáp qua quýt lấy lệ.


Người ngu ngốc còn biết hắn không muốn nhắc đến huống chi là Tiết Tử Dung.

Y vừa sốt ruột muốn giục hỏi lại sợ sư huynh mình không chịu nói nữa.

Ly Tương vẫn nói tiếp, dường như hắn đang chìm vào hồi ức nào đó.
"So với hơn hai trăm năm trước, nơi đây đã khá hơn rất nhiều rồi."
"Sư huynh nói là… hơn hai trăm năm trước?" Tiết Tử Dung khó tin hỏi.

"Nếu không đệ nghĩ huynh bao nhiêu tuổi?" Ly Tương bật cười.
Thời Trúc Cơ của hắn kéo dài, trải qua vài thăng trầm của huyền môn, khi đó thậm chí hắn còn có dự tính ban đầu là đợi đến lúc thọ mệnh sắp cạn hết mới chuẩn bị kết đan.

Thật ra tu sĩ bình thường Trúc Cơ sau vài chục đến hơn trăm năm thì sẽ có bước chuyển tùy vào ngộ tính và tu tập, nếu qua thời gian ấy mà không kết đan thì linh khí bị ngưng trệ là con đường gần như chắc chắn, khi đó họ sẽ suy thoái, sẽ già nua rồi chết đi không khác gì người phàm.

Quãng thời gian đó là hai trăm năm mươi năm.
Ly Tương cứ lần lựa mãi không Trúc Cơ, y chẳng thuận theo lẽ trời mà lại không có dấu hiệu suy thoái thì quả thật còn nhờ có sự giúp sức của sư phụ mình.

Nhưng người tính mãi mãi thua vào tay thiên mệnh, kết quả chỉ mới kéo dài hơn hai trăm năm đã không còn khống chế được, rục rịch muốn kết đan...
Tiết Tử Dung nghe vậy thì lắp bắp: "Đệ không nghĩ…"
Với dung mạo của hắn hiện giờ thì hẳn là không Trúc Cơ trễ, có thể tính ra thời gian hắn ở tu vi Trúc Cơ lâu hơn người khác.

Còn là gần như đến giới hạn thọ mệnh của tu vi Trúc Cơ.

"Sao? Chê sư huynh Trúc Cơ lâu đến vậy à?" Ly Tương bật cười.

Tiết Tử Dung nghe vậy thì lắc đầu: "Không có.

Đệ chỉ nghĩ kéo dài lâu như vậy, huynh cũng vất vả rồi."
Trong giây phút đó, đôi mắt Ly Tương như thấy một tia sáng nhỏ.
"Không." Ly Tương cười phá lên, "Huynh thấy vui là đằng khác.


Tu sĩ càng bước lên cao, gánh vác trên vai, trách nhiệm càng lớn mà huynh thì không chí tiến thủ."
Tiết Tử Dung không biết phải đáp lời thế nào, y quay mặt nhìn màn đêm kia.

Sau lưng bọn họ là phố xá đông người nhưng dường như giờ phút này đây tất cả âm thanh ồn ào, tiếng rao hàng chẳng còn lọt đến tai họ nữa.
Bỗng dưng Tiết Tử Dung cảm thấy sư huynh mình thật cô đơn.

Y đưa tay ra định khoác lên vai sư huynh mình, nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần đưa tay lên, sợi dây buộc tóc của Ly Tương lại bị gió thổi vắt ngang.
Sau rốt, y đành nắm lấy sợi dây buộc tóc kia.
"Lần này đệ nhất định sẽ tìm ra lông thú Tâm Tương."
Ly Tương nghe y nói vậy thì quay đầu sang nhìn, Tiết Tử Dung vội vã buông tay.

"Đệ nghĩ cái gì vậy?" Hắn khó hiểu hỏi sư đệ mình, "Huynh đâu có ý này."
Thấy Ly Tương không trách vì dây buộc tóc bị mình nghịch, Tiết Tử Dung cũng bạo gan hơn, y vừa tiếp tục bắt lấy sợi dây buộc tóc như thể đang săm soi xem chất liệu của nó là gì, có chắn biển phá trời được hay không vừa đáp bâng quơ: "Đó là ý của đệ."
Ly Tương luôn cảm thấy bất lực với đứa sư đệ này, thoạt nhìn y lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời mình nhưng có lúc lại ngang bướng hơn bất kỳ ai.

"Dù sao cũng chưa ai thấy thú Tâm Tương, cũng không biết nó còn tồn tại không hay chỉ sót lại mấy sợi lông ở thế gian." Ly Tương nghĩ thầm, "Thôi thì cứ để lại cho đệ ấy có chút việc để làm."
Ly Tương xoay người lại cho sư đệ dễ nghịch dây buộc tóc, hắn nhìn lòng sông thăm thẳm rồi nói: "Mọi chuyện đặt an toàn của bản thân lên đầu."
Tiết Tử Dung như con mèo bị sợi dây lụa mê hoặc, y chẳng nói lời nào mà chỉ bắt lấy sợi dây trong lòng bàn tay.
"Đúng rồi, cỏ Kết Hồn trong bí cảnh rất nhiều lại không bắt mắt, vừa vào bí cảnh đệ hái trước đi để lúc ra khỏi quên.

Tuy là huynh nghĩ Bùi Nhu cũng sẽ nhờ sư muội mình hái nhưng mà… Thôi, chúng ta cứ hái cho chắc."
"Đệ biết rồi."
"Đệ nhớ phải chú ý an toàn, lần này vào bí cảnh cũng chỉ là rèn luyện mà thôi.

Mấy thứ hiếm lạ lấy được thì lấy, không lấy được thì thôi.

Đều là người trong huyền môn, không cần ra sức hơn thua."
Tiết Tử Dung bỗng dưng hỏi một câu không liên quan: "Sư huynh, trước khi huynh theo sư phụ tu hành, huynh họ gì vậy?"
"Huynh á? Huynh không nhớ." Ly Tương đáp.

Dường như hắn chẳng có chút nào khổ sở, "Lúc nhặt được huynh thì huynh chẳng nhớ gì nữa."
"Huynh chưa bao giờ kể với bọn đệ." Tiết Tử Dung nói.
Không phải không nói với y mà là không ai trong số các sư đệ của hắn biết cả.

Dường như chỉ có Ly Nguyên Thượng biết về quá khứ của hắn, nhưng Ly chân nhân lại chẳng mang điều ấy ra kể cùng ai.

"Có gì hay đâu mà kể, chuyện xưa hơn thì huynh lại chẳng nhớ làm gì.


Mà họ Ly nghe cũng có tệ đâu.

Huynh thích họ Ly của mình." Ly Tương đáp.
Sư phụ họ Ly coi hắn là vật báu chứ không nói hắn là quái nhân, người còn tìm mọi cách cứu sống hắn chứ không phải tìm cách gi3t chết hắn.

Tiết Tử Dung nghe ra ẩn ý trong lời của hắn, là "chẳng nhớ làm gì" chứ không phải "chẳng nhớ".

Y thở dài buông dây buộc tóc của sư huynh mình ra rồi đứng dậy nói: "Về thôi sư huynh."
Nói xong y còn chìa tay ra kéo sư huynh mình đứng dậy.
"Đại hội núi Thúy Vi lần này nếu đệ vào được năm hạng đầu, huynh phải đồng ý với đệ một chuyện." Tiết Tử Dung kéo Ly Tương dậy còn cò kè.

"Hửm? Đệ muốn quà à? Huynh có làm sẵn rồi.

Chỉ là bận bịu quá nên quên đưa cho đệ" Ly Tương vừa nói vừa đứng dậy.
Hai người song song nhảy khỏi bờ đê, đi về phía cổng thành.

Tiết Tử Dung nghe vậy thì sướng điên lên nhưng vẫn cố trấn tĩnh.

Thứ y muốn nhiều hơn là thế.
"Đó là quà gì vậy sư huynh? Nhưng đó là quà đệ Trúc Cơ mà.

Sư huynh đã nói rồi mà."
"Ha ha, không phải đệ chê vỏ kiếm lấy ở Yêu Châu tục quá hay sao? Huynh tự tay làm cái khác cho đệ đó."
"Của sư huynh làm, đệ không chê tục."
Ly Tương: "..." Tên oắt này là khinh thường tài nghệ của hắn đây mà.

Thấy Ly Tương u oán nhìn mình, khát vọng sinh tồn của tiểu sư đệ dưới ách áp bức của đại sư huynh bao năm bỗng trỗi dậy.

Tiết Tử Dung nhanh chóng bước lên trước, y quay mặt đối diện với Ly Tương, vừa đi giật lùi vừa nói: "Của sư huynh làm lúc nào cũng đẹp.

Huynh để ở đâu thế? Sao đệ không thấy?"
"Coi chừng va người ta kìa." Dù biết tu sĩ bình thường sẽ không phạm lỗi ngớ ngẩn đó nhưng Ly Tương vẫn nhắc rồi mới đáp: "Trong túi trữ dưới gối huynh đó.

Huynh còn thấy lo đêm nào đệ cũng nhét tóc vào dưới gối huynh sẽ trông thấy đấy…"
"Nó trông thế nào? Cái này là quà đệ Trúc Cơ thôi nha, nha, nha."
"Dùng Tử Thạch đính lên, có khắc cả hoa văn… Ừa, quà Trúc Cơ… Tham lam…"
Hai người tiếng được tiếng chăng nói mấy chuyện vụn vặt, dần dần rời khỏi thành Viễn Phương..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi