NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Sau khi Tô Mộc thoát khỏi thế vây công của tiền bối các phái, hắn lập tức gửi Điệp Tín về đỉnh Túc Phong.

Gần như ngay lập tức, Ly Nguyên Thượng đã đích thân đến nơi.

Ly chân nhân còn không kịp nhìn xem thứ đồ nhi mình nhặt về có đúng là chính phẩm hay không đã tức tốc vào bí cảnh, quét thần thức đến từng nhành cây ngọn cỏ nhưng chẳng tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của thần thức, sau cùng mới quay lại giới tử.

Khi Ly chân nhân vừa nhìn đến thân xác Ly Tương, y lập tức nhận ra thân thể này chẳng có điều gì bất thường.

Chính vì vậy Ly chân nhân càng cảm thấy không đúng.
Linh đài của thân xác này lạnh lẽo chứng tỏ thần thức đã chẳng còn tồn tại nhưng thân thể nhìn lại chỉ như đang chìm vào giấc ngủ sâu.

Thậm chí khi Tiết Tử Dung dời linh thức từ con rối sang, thân thể này cũng lập tức tiếp nhận.

Dù thần trí chẳng có gì thay đổi nhưng thân thể ấy dần lấy lại độ ấm như người sống.
Chính vì vậy, Ly Nguyên Thượng đứng ra, trước sự chất vấn của Hình Mẫn Lang, y vẫn ra sức bảo vệ cho hai đứa trẻ nhà mình.

Ly Nguyên Thượng biết, bây giờ Tiết Tử Dung càng thêm tin vào chuyện sớm muộn cũng sẽ tìm ra Ly Tương dù hết thảy dấu vết này chỉ càng chứng tỏ người đã không còn.

Nhưng để y nhìn thấy Ly Tương bằng xương bằng thịt đứng trước mặt mình, y không cách nào nói ra điều ấy hay giao thân thể Ly Tương cho các phái xử trí.

Đành vậy.

Chẳng lẽ đỉnh Túc Phong không chứa nổi một thân xác vô tri sao?
Các phái khác dù không đồng tình nhưng cũng ngại mặt mũi núi Thúy Vi.

Hay nói đúng hơn là bọn họ e dè núi Thúy Vi.

Khắp Đại Địa này, liếc mắt cũng đã đếm ra còn lại bao nhiêu thánh nhân, mà núi Thúy Vi lại chiếm hai người, hơn nữa đệ tử đỉnh Túc Phong quả thật dù tu vi không cao nhưng lại có vai trò quan trọng, quan hệ nhân quả giăng khắp Đại Địa, bọn họ không thể không nể mặt.

Vì vậy Hình Mẫn Lang buộc phải chấp nhận thứ Tiết Tử Dung mang lên từ đáy hồ là thân xác của Ly Tương bị bí cảnh Lạc Nguyệt giấu đi năm đó.

Thậm chí tu sĩ các nơi còn coi đó là một truyền kỳ suốt hơn hai mươi năm về sau.

Dàn xếp xong chuyện này, ngay đêm ấy, Ly chân nhân phải quay về núi.

Y tốt tính hỏi Tiết Tử Dung có muốn đưa Ly Tương về không như người lại từ chối.

Ly Nguyên Thượng liếc mắt cũng biết đệ tử mình không cam lòng nên cũng không nói nhiều, tự mình rời đi trước.
Mà suốt một tháng sau, Tiết Tử Dung vẫn đều đặn tìm kiếm thần thức sư huynh mình, thậm chí y quét thần thức khắp thành Thủ Thiên, vào tận Mục phủ…, nhưng đều vô vọng.

Có điều tất cả cũng không làm Tiết Tử Dung thoái chí, y còn dự định sau khi bí cảnh Lạc Nguyệt đóng lần này, quay về sẽ xin lệnh sư môn đưa sư huynh xuống núi, đi qua những nơi Ly Tương từng đi, hy vọng tìm được chút dấu vết.
Y không tin một người sờ sờ ra đó lại có thể biến mất không dấu vết rồi đột ngột xuất hiện, chắc chắn phải có dấu vết để lại trên thế gian này, chỉ là bản thân mình nhìn không thấu mà thôi.
Lúc Ly Nguyên Thượng rời đi, đệ tử núi Thúy Vi đều đến tiễn, ngay cả Ly Tương vừa tỉnh dậy cũng đi theo, sau đó Tiết Tử Dung lại sắp xếp cho đệ tử quay lại bí cảnh, bản thân mình thì đưa sư huynh đi dạo khắp nơi.

Lúc hai người về đến giới tử, Mặc Nghiên đang ngồi đối diện con rối gỗ.

Dù đã di dời thần thức, phá hủy pháp trận nhưng nó vẫn mang khuôn mặt của Ly Tương, vận quần áo của Ly Tương.

Tình cảnh này có bao nhiêu kì dị Mặc Nghiên cũng không nói rõ được.

Ngay cả Tô Mộc cũng không biết phải làm sao với thứ này.

Vì vậy, khi Tiết Tử Dung vừa vào cửa, Tô Mộc đã nói: "Tử Dung, đệ xem…"
Tiết Tử Dung hiểu ý, y đỡ Ly Tương ngồi vào ghế rồi nói: "Chỉ là con rối gỗ thôi mà."

Ly Tương hàng chính phẩm ngồi đối diện con rối, hắn cứ nhìn chằm chằm vào nó.

Ngay khi Tiết Tử Dung định lột lớp linh khí trên đầu con rối, y thấy Ly Tương nghiêng đầu, không biết ma xui quỷ khiến gì mà y bỗng đưa tay bịt mắt đại sư huynh mình lại báo hại Tô Mộc và Mặc Nghiên phải nhìn cảnh "đại sư huynh bị lột da" kỳ dị kia.

Tám mươi năm qua, Tiết Tử Dung tìm đủ loại thuật pháp phủ lớp "da" lên cho con rối.

Thoạt nhìn con rối cử động có hơi cứng nhắc, chậm chạp.

Nếu người xa lạ đứng đấy chuyện trò cùng Tiết Tử Dung, thi thoảng nhìn qua bộ dạng nó, bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, đó là tiếc cho người đấy lại là kẻ ngốc chứ sẽ không nghĩ đấy là sản phẩm của thủ công và linh khí.
Một con rối hoàn toàn mang dáng vẻ con người.
Bây giờ mất đi lớp linh khí, con rối biến trở về bộ dạng bình thường.

Khuôn mặt nó bỗng chốc chẳng còn ngũ quan nào cả, nom như một quả trứng cỡ bự được gắn lên cổ.

Dưới lớp y phục hiện rõ bánh răng, vân gỗ và khớp nối.

Tận mắt chứng kiến quá trình biến đổi này sợ là sẽ làm hai vị sư huynh nghĩ nhiều một thời gian.

Sau cùng, Tô Mộc với tư cách là kẻ trưởng thành nhất ở đây mới nói: "Đệ trả nó về dáng vẻ con rối rồi thì đưa lại cho huynh…"
Hắn nói đến đây thì im bặt.
Bởi vì Tiết Tử Dung đã thu nhỏ con rối lại bằng lòng bàn tay mình rồi đặt nó vào trong một chiếc hộp, sau đó dán lên mấy phù chú cấp bậc Kết Đan rồi nhét vào trong túi trữ của mình.

Nếu Tô Mộc có thể nhìn thấy bên trong túi trữ, hắn sẽ biết Tiết Tử Dung đặt hộp gỗ đó bên dưới hộp gỗ chứa dây buộc tóc và khăn tay năm đó y cất giữ.
Ly Tương vẫn chăm chú nhìn hết thảy động tác của sư đệ mình nhưng vẫn như lúc còn là thân rối, hắn chẳng nói gì cả.


Lúc Mặc Nghiên nhìn Ly Tương rồi lại nhìn con rối, hắn bỗng chép miệng: "Thập Nhất nè, sao huynh cứ có cảm giác đệ có mới nới cũ vậy?"
Nếu không phải người hắn bằng đá, đánh chỉ tổ đau tay mình thì Tô Mộc đã đánh đầu hắn.

Tiết Tử Dung nghe vậy thì ngạc nhiên, y hơi ngẫm nghĩ lời Thất sư huynh mình rồi mới nói: "Không có, nếu đệ có mới nới cũ thì đã trả con rối cho Lục sư huynh rồi..."
"Lạnh."
Y còn chưa nói xong bỗng dưng im bặt, sau đó cả ba người nhìn về phía người nói.

Ly Tương lặp lại: "Lạnh."
Bấy giờ Tiết Tử Dung mới như choàng tỉnh, y vội lấy áo khoác ra đắp cho sư huynh mình, Mặc Nghiên thì vội vã thắp lò lên.

Chỉ có Tô Mộc còn nhớ mình là tu sĩ nên đánh ra phù chú giữ nhiệt vào không khí nhưng tay hắn cũng run, đánh hụt mấy lá ra ngoài sân.

Tám mươi năm rồi, "Ly Tương" chỉ biết nói câu "đưa đệ ấy đi", hoàn toàn vô tri vô giác.

Dù ngày thường Tiết Tử Dung chăm lo ra sao thì cũng chỉ là dựa theo thói quen, "Ly Tương" đó chẳng có chút phản ứng nóng lạnh nào cả.

Tô Mộc hành y bao năm, thấy cảnh này còn tự thấy mình kém hiểu biết thì nói chi Mặc Nghiên dốt nát.

Nhưng cho dù là ai trong ba người họ, giờ phút nghe tiếng "lạnh" đó vang lên đều phấn khởi.

Tiết Tử Dung khoác áo xong thì ngồi xổm xuống trước mặt Ly Tương, y nắm lấy bàn tay có hơi lạnh kia của sư huynh rồi hỏi: "Sư huynh, huynh gọi tên đệ được không?"
Cả Mặc Nghiên cũng ngồi xổm xuống cạnh bên Tiết Tử Dung nhìn Ly Tương.
Ly Tương khó nhọc gọi: "Tử Dung, Thất Thất, lão Lục."
Đôi mắt dường như không còn chút linh khí nào, ảm đạm tối tăm của hắn bỗng chốc như có tinh thần.

Dù con ngươi chẳng thể động, vẫn mịt mờ như cũ nhưng đã chẳng còn trơ ra đó như con rối gỗ.
Mặc Nghiên mừng như điên, Tô Mộc càng hiếu kỳ mà Tiết Tử Dung đứng thẳng dậy ôm lấy Ly Tương.

Thậm chí Mặc Nghiên còn vội vàng gửi Điệp Tín cho Kiều Trác Việt không ở núi Thúy Vi, Thịnh Minh ở tận Yêu Châu xa xôi và Nhị sư tỷ không biết ở nơi nào.

Ba mươi ngày sau, bí cảnh Lạc Nguyệt đóng lại.


Đệ tử các phái lục tục thu xếp hành trang quay về môn phái, chuẩn bị cho đại hội Thúy Vi sau đó.

Đông Phong Ý có đến từ biệt.

Lúc đó, khi Ly Tương gọi tên nàng, Đông Phong Ý suýt nữa đã rơi nước mắt.

Trước khi rời đi nàng tặng cho Ly Tương tấm áo có phù chú của phái Thương Uyên, thậm chí mặc kệ hắn chẳng nói được gì mà hẹn gặp vào đại hội Thúy Vi.
Ly Tương chẳng nói được gì, hắn chỉ có thể gọi tên, thêm nữa trời lạnh sẽ biết, mệt mỏi sẽ nói những chữ riêng lẻ, chẳng có lấy một câu hoàn chỉnh.

Đám tiểu bối mừng rỡ mà lão tiền bối ai nấy đều thấy không ổn, nhưng nhìn thân thể chỉ có tu vi Trúc Cơ đó, cho dù thứ chiếm lấy thể xác đó là thần thức của Thánh Nhân cũng chẳng có đất dụng võ, sớm muộn gì thân thể cũng không chịu nổi, linh đài tự sụp đổ.

Còn nếu trú ngụ trong linh đài là một thần thức Trúc Cơ thì càng không đáng bàn, chỉ cần đỉnh Túc Phong không quên nhìn chằm chằm là được.

Mặc kệ người nghi kẻ ngờ, Tiết Tử Dung và sư huynh mình bình tĩnh đưa Ly Tương lên con cá vàng, pháp bảo của sư thúc, xuôi dòng về núi Thúy Vi.

Mà trước khi bước lên mình cá, Tiết Tử Dung còn nói: "Sư huynh, chúng ta về nhà."
Ly Tương nghe vậy, trong một thoáng thật ngắn, ngắn đến độ chỉ có Tiết Tử Dung với tu vi Kết Đan là nhìn ra, đôi mắt hắn sáng lên.

Ly Tương thì thầm: "Nhà…"
Sau đó hắn nói: "Đưa đệ ấy đi."
Tất cả đều rơi vào tầm mắt của thần thức Ly Tương, chỉ là càng xa bí cảnh Lạc Nguyệt, hết thảy càng mờ dần cho đến khi chỉ thỉnh thoảng có ai đó gọi tên mình, Ly Tương mới nhìn thấy thế giới bên ngoài.

Ngay lúc thân thể mình bị quét đi, Ly Tương cũng không có cảm giác gì to tát, cho đến khi tàn thức quy vị hắn mới nhận ra đám sư đệ mình, hết thảy những cố nhân.

Nhưng dù hắn có cố thế nào cũng không thể chạm đến họ.

Cách một bí cảnh Phù Quang mà như cách một nhân gian vậy.
Hắn bỗng nhớ lại lời vị Thánh Nhân kia nói ngay khi thân thể hắn bị quét đi: "Chỉ có tu vi dưới Kết Đan mới đi qua vừa khe nứt ấy.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi