NĂM ĐÓ NHỚ THƯƠNG ĐẠI SƯ HUYNH


Đại trận hộ sơn của núi Thúy Vi được linh sơn gầy dựng, hàm ý dù đi xa cách mấy, chẳng may vẫn lạc, linh sơn cũng sẽ đưa thi thể về "nhà" đồng thời cũng là lá chắn bảo vệ Thúy Vi bao đời nay.

Kể từ khi hắn lạc vào vực Phù Quang, thân xác nằm ở đó vẻn vẹn tám mươi năm, linh sơn không nghe không hỏi đến.

Hai mươi năm sau, thần thức hắn suýt chết xông ra, lưu lạc trời nam đất bắc mấy mùa xuân thu, nhọc nhằn mới về đến, linh sơn lại coi hắn như yêu tà mà chặn lại bên ngoài.

Lẽ nào linh sơn đã bỏ rơi hắn kể từ khoảnh khắc hắn đặt chân vào vực Phù Quang?
Ly Tương ngước nhìn bầu trời sao ảm đạm.

Đỉnh Túc Phong chỉ có sư thúc và Bạch Hạc là thạo tinh tượng, Ly Tương nhìn bầu trời chỉ biết gió mưa là hết mức, ấy vậy mà hôm nay hắn lại thấy sự cách xa.

Đương khi hắn ngẩn ngơ nhìn, ba thần thức Thánh Nhân vươn ra từ bên trong đại trận.
Vào khoảnh khắc "họ" sắp chạm đến, Ly Tương hoàn hồn.

Hắn rút thần thức vòng về trong thành, bám lên cây lê ở đó.

Trăm năm ở Phù Quang khiến thần thức hắn hòa vào thân cây chẳng chút khó khăn, nhưng đến khi an toàn rồi hắn mới giật thốt.
"Tại sao mình lại nghĩ thoát khỏi "họ" là an toàn? Mình… Mình không dám gặp lại họ ư?"
Ba thần thức đó dĩ nhiên là ba vị Thánh Nhân của núi Thúy Vi, cũng là những người thân thiết nhất với hắn, vậy mà hắn lại trốn bọn họ theo bản năng.
Có lẽ từ khi đại trận hộ sơn chặn thần thức Ly Tương lại, hắn bỗng sợ hãi, không biết phải đối mặt với bọn họ bằng cách nào.

Mà hơn hết thảy, hắn sợ bọn họ cũng như linh sơn, phủ nhận hắn.

Dường như "họ" nhận ra thần thức kia không có ác ý, giống như kẻ vô tình đi ngang qua núi vậy nên cũng không dồn sức đuổi bắt, chỉ có Tiết Tử Dung vẫn lượn lờ trong thành hồi lâu rồi mới quay đi.
Mà lúc này, Thôi Bạch Hạc ở Phù Uyển Cư đang ngủ bỗng mở bừng mắt.

Trăm năm qua, y vẫn là kẻ mù nhưng lòng tỏ hơn ai hết.

Thôi Bạch Hạc ngồi dậy, y bước ra cửa viện mình, nhìn lên bầu trời bị đài Tiết Khí làm xáo trộn sáng bừng như ban ngày.


Y đưa tay bắn ra tia linh lực, xé một vòm trời ra, nhìn màn đêm dày kịt lít nhít sao trên cao.

Cũng không biết y có thấy được cảnh tượng trên trời cao lúc này là ba ngôi sao tím thẳng thành một hàng hay không.

"Lật núi, vượt non, mở trời." Y nhủ thầm, sau đó mặc kệ cái lỗ đen trên bầu trời trong sân mình, y bình thản quay vào giấc ngủ.

Ly Nguyên Thượng và Ly Nguyên Huyền không được như đồ đệ mình.

Đang đêm, ba vị Thánh Nhân tụ hội lại với nhau.

Mấy năm trước, sau khi Tiết Tử Dung trở thành Thánh Nhân, y được Ly Nguyên Huyền đưa lên đỉnh tuyết bế quan.

Cùng đi theo khi đó là thân xác Ly Tương chỉ độ Trúc Cơ.

Ban đầu Tiết Tử Dung làm sao chịu được.

Cuối truyền thừa, y thấy dáng hình Ly Tương, hận không thể xông ra ngoài đi tìm, may mà Ly Nguyên Huyền có kinh nghiệm làm Thánh Nhân, nói với y nếu không thể dung hòa cảnh giới thì y chẳng làm được gì, còn hại đến thân thể Ly Tương đang phụ thuộc vào mình.
Tiết Tử Dung cũng biết mình không thể miễn cưỡng, y dùng trận pháp kéo lôi kiếp đến, vừa nhận xong thì chân nguyên cả người tứ tán, muốn rời cũng không rời được, chỉ đành ngày ngày hết đau đáu nghĩ đến dáng hình Thánh Nhân mờ ảo kia lại nhìn đến thân thể Trúc Cơ ở đây.

Y bỗng có suy nghĩ khác lạ.

Đêm nay, ba vị Thánh Nhân tụ hội, Ly Nguyên Thượng nói rằng vào cái ngày mà Tiết Tử Dung độ kiếp, y cảm nhận được một vị Thánh Nhân khác cũng xuất thế, chỉ là không hiểu sao sau đó lại chẳng còn tông tích.
Một khi Thánh Nhân đã xuất thế, chẳng may bỏ mình thì hẳn cả thế gian này chấn động không nguôi.

Mà Ly Nguyên Thượng lại chẳng cảm nhận được dị tượng khiến cho vị Thánh Nhân kia như trở thành ảo giác.
"Nhưng đệ tử trông thấy sư huynh ở cuối truyền thừa, mặc dù dáng vẻ có hơi mơ hồ nhưng đệ tử không nhìn nhầm.

Đúng là đại sư huynh!"
"Ý con là… Ly Tương đã trở thành Thánh Nhân? Nhưng thân thể này…" Ly Nguyên Thượng có hơi khó tin.

"Có phải chỉ có thần thức của huynh ấy trở thành Thánh Nhân không?"
"Không có thể xác, khi độ kiếp thần thức chịu cảnh gì chắc hẳn con cũng rõ." Ly Nguyên Huyền nói.
Tiết Tử Dung biết, muốn người khác tin vào điều họ không tin là không thể, nhưng vào cái khoảnh khắc bắt gặp thần thức đó, y không khỏi cảm thấy cảm giác quen thuộc ùa về.

Y quẩn quanh ở thành là để nhìn cho rõ nhưng sau rốt vẫn là tay trắng.
Vả lại, sư huynh về rồi sao lại không vào nhà, sao lại bị đại trận hộ sơn chặn lại bên ngoài, bị linh sơn phủ nhận?
Có lẽ đó không phải sư huynh thật.
Vậy chỉ còn cách tìm ra sư huynh mà thôi.
Sáng hôm sau, khi Tiết Tử Dung luyện kiếm trong sân, Thôi Bạch Hạc đã đẩy cửa đi vào.

Vị Cửu sư huynh tự nhiên như nhà không người, đi tới ngồi vào bàn đá đối diện với Ly Tương.

Trăm năm qua, Tiết Tử Dung vẫn ở viện của đại sư huynh mình, cách bày trí cũng y hệt lúc trước, cứ như thế gian này thay đổi, chỉ có Tiết Tử Dung và những thứ thuộc về đại sư huynh của y là vẫn như vậy.

Sau khi đánh xong Túc Phong Khởi Thịnh, Tiết Tử Dung mới quay sang chào sư huynh mình.

Thôi Bạch Hạc đáp lời y nhưng mắt vẫn không rời Ly Tương: "Lâu rồi đệ chưa xuống núi.

Lát nữa đưa đại sư huynh xuống núi đi."
Trăm năm trước, Tiết Tử Dung luôn thấy vị sư huynh này quái dị, hay nói những chuyện chẳng chút ăn nhập với nhau, trăm năm sau y vẫn thấy như vậy, chỉ là thông suốt hơn nên chẳng chút nghi ngờ mà làm theo.

Thôi Bạch Hạc thấy đã giao phó xong chuyện quan trọng thì đứng dậy đi về.
Dù đã hứa với Thôi Bạch Hạc nhưng Tiết Thánh Nhân quả thật bận bịu không ngớt.

Hai vị Thánh Nhân kia thấy y là Thánh Nhân mới bèn ra sức đẩy việc cho.

Đến tận ba hôm sau y mới có thời gian đưa sư huynh xuống núi.
Cho nên lúc Ly Tương nhìn thấy sư đệ mình đưa "mình" theo vào thành đã là chuyện của ba ngày sau.


Sau khi bị ba thần thức Thánh Nhân đuổi theo, Ly Tương vắt óc nghĩ cách vào núi.

Hắn không dám bám vào người phàm, vì người phàm lạc vào linh sơn cũng sẽ được đưa xuống núi.

Còn đệ tử núi Thúy Vi…
Hắn có chút không dám.

Ba ngày nay, đệ tử núi Thúy Vi vào thành không ít, nhưng không biết xuất phát từ điều gì, hắn có hơi sợ.

Nhớ nhung bao nhiêu đi chăng nữa, vất vả tìm về thế nào đi chăng nữa thì vào khoảnh khắc linh sơn hô hoán hắn là kẻ lạ xông vào, hắn bỗng chẳng còn chút dũng khí nào để đối mặt với "họ" cả.
Nóng lòng về nhà bao nhiêu, không dưng càng sợ hãi bấy nhiêu khi đến gần.
"Họ" sẽ chấp nhận kẻ bị linh sơn đánh đuổi ư?
Mãi đến khi giữa phố xá sầm uất, hắn thấy một người đang giương ô che cho "hắn".
Tiết Tử Dung không có dáng vẻ gì là mất kiên nhẫn khi "Ly Tương" bên cạnh y bước đi cứ rề rà, chẳng chút tự giác phía sau còn người khác.
Ly Tương phóng mắt ra nhìn, hắn có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy trong cơ thể "mình" có hai mảnh thần thức.

Đi ngang qua tán cây Ly Tương đang ngồi, hắn nghe "mình" lẩm bẩm gì đó.

Nom Tiết Tử Dung có chút bất ngờ nhưng cũng gật đầu, kế đó y đưa tay thắt lại áo choàng cho "mình".
Dù là giờ Thìn nhưng "Ly Tương" vẫn còn thấy lạnh.

||||| Truyện đề cử: Đau Đến Mấy Vẫn Yêu |||||
"Đệ ấy trông không có vẻ bài xích mình." Hắn nghĩ, "Mà còn hiếu thuận nữa."
Sau đó lại nghĩ: "Nhưng đệ ấy hiếu thuận với thi thể kia vì đầu óc "mình" trì độn, nếu đầu óc đột ngột bình thường trở lại, còn chứa chấp thần thức bị linh sơn xua đuổi…"
Hắn không biết Thánh Nhân của Phù Quang và Thánh Nhân sinh ra ở Đại Địa này có khác gì nhau hay không, nếu có, vậy Tiết Tử Dung hẳn sẽ nghe theo linh sơn, sẽ phủ nhận hắn chăng?
Tiết Tử Dung và "Ly Tương" đi lướt qua hắn.
"Mặc kệ vậy.

Dù sao cũng là thân thể của mình, cứ lấy về trước đã.

Không có thân xác quá bất tiện."
Ly Tương tự an ủi mình.

Lấy được thân thể rồi, hắn còn có chuyện phải làm.

Trong tính toán của Ly Tương, hắn cũng không cần vào trong linh đài khiến thân thể mình chịu tội, cứ bám vào linh đài là được.

Dù sao đây cũng là thân thể của hắn, thần thức bám lên linh đài cũng có thể sử dụng.
Hắn nghĩ xong, cảm thấy mình tính toán thật hoàn hảo bèn nhân lúc "mình" lướt qua tán cây bèn kêu khe khẽ: "Ly Tương."
Ly Tương trời sinh linh cảm thượng đẳng, cả thần thức và cơ thể đều nhạy bén với tên gọi.

Bây giờ thần thức hắn gọi tên, thân thể hắn dưới tán cây bỗng chốc cứng đờ lại.

Kế đó, đương khi Tiết Tử Dung không hiểu chuyện gì thì "Ly Tương" bỗng đưa tay gạt tán ô ra, "hắn" ngước nhìn lên tán cây trên đầu.
Tiết Tử Dung liếc mắt nhìn theo.
Ly Tương gần như hòa vào tán cây, Tiết Tử Dung không trông thấy nhưng "Ly Tương" lại như nhìn thấy hắn, "hắn" thì thầm: "Về nhà."
Tiết Tử Dung kinh ngạc nhìn "hắn".

"Ly Tương" như gặp lại cố nhân, vào cái khoảnh khắc hắn buông mình khỏi tán cây, "hắn" đưa tay ra đón lấy.

Ngay khi Ly Tương vừa chạm vào thân xác mình, một sự quen thuộc bỗng dưng xâm chiếm toàn bộ ý thức, suy nghĩ của hắn.

Hai mảnh thần thức lẻ loi trong linh đài trăm năm kia như gặp lại chính mình, đi chuyển loạn xạ trong đó.

Thần thức của hắn bỗng mất cảm giác, bị kéo tuột vào bên trong linh đài.

Ly Tương cả kinh.

Thần thức Thánh Nhân vậy mà lại bị hai mảnh tàn dư lôi kéo vào linh đài.

Ngay khi hắn vùng vẫy thoát ra, hai mảnh thần thức ấy bỗng chốc đầu nhập với thần thức chính, chúng dần lấy lại ý thức, nhảy vọt lên trở thành Thánh Nhân.
"Hóa ra linh đài của "mình" vẫn có thể bao dung với thần thức bỏ nhà đi bụi nhiều năm của mình." Ly Tương kinh ngạc cảm nhận cả quá trình.
Nhìn hai mắt Ly Tương từ vô thần dần dần lấy lại tiêu cự rồi linh hoạt chớp, kế đó hắn còn đưa đôi bàn tay lên ngắm nhìn như thể trông thấy điều gì mới mẻ lắm, Tiết Tử Dung bỗng ngỡ ngàng.
Ngày thường, Tiết Tử Dung vì không muốn tàn hồn chiếm thân thể sư huynh mình nên y đã đặt phong ấn lên linh đài và thân thể Ly Tương.
Nhìn dáng vẻ sư huynh y lúc này thì rõ ràng đã có lại ý thức, mà ý thức đó cũng không thể là của kẻ nào đoạt xác.
Ai có năng lực đoạt xác sư huynh của Thánh Nhân kia chứ.
Đúng lúc này, Ly Tương bỗng quay sang nhìn y.
"Thập Nhất, huynh về rồi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi