NẤM LÙN NGHỊCH NGỢM


-Hộc…hộc…-Tiếng thở vang lên từ phía cái vật thể lạ kéo cô đi từ nãy giờ khiến cô hoàn hồn: “May quá, là người chứ không phải ma.” Cô từ từ mở mắt, mọi vật xung quanh được bao phủ bởi một trạng thái mờ mờ như sương buổi sáng, dụi mắt mấy lần cảnh vật cung quanh dần hiện rõ trước mắt, những suy nghĩ hiện lên trong đầu cô bị sắp xếp một cách lộn xộn.
“Đây là đâu? Tụi kia đâu rồi?”
“Oa, anh nào đây? Đẹp trai quá.”

“Anh ta bắt cóc mình?”
“Chạy thôi!!!”

Đang đứng nghỉ ngơi, Shin Woo bỗng thấy cánh tay nắm chặt lấy tay cô bị giằng ra một cách thô bạo. Quay lại ngạc nhiên nhìn cái dáng nhỏ nhắn chạy ù đi, cậu nở một nụ cười thú vị.
Kít….Chạy được một quãng xa, cô dừng lại tại một bãi đất trống có các ống cống xếp lộn xộn mà nghỉ ngơi và…than vãn. Đúng là số nhọ mà, cái ngày gì mà toàn chạy với chạy. Mười mấy năm làm tiểu thư của cô có lẽ chạy còn không nhiều bằng hôm nay. Bât giờ làm sao đây??? Phone không có…Money cũng không mang theo…Lại còn chủ quan,có vệ sĩ đi theo thế là không thèm học tiếng Nhật…Cũng không có ai thân thiết. “Chả lẽ mình bỏ mạng nơi đất khách quê người này…Ba mẹ ơi!!! Mấy đứa điên ơi!!! Hu..hu..hu….” (T/g sử dụng nghệ thuật nói quá >.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi