NAM NHÂN CHÂN THỌT TIỆM SỦI CẢO

Buổi tối ngày hôm nay không có mặt trăng. Trình Thủy giúp Nghiêm Khánh Sinh, đi đặc biệt chầm chậm, Nghiêm Khánh Sinh ngược lại không nặng, thậm chí tuổi tác so với nam nhân khác, anh quá mức nhẹ, mà dù sao lộ trình, Trình Thủy luôn lo lắng anh có ngáng chân đụng chỗ nào hay không.

Gió đêm vù vú, dế ở trong góc, dưới đất cất âm kêu. Trình Thủy một tay nắm chặt cánh tay Nghiêm Khánh Sinh gác ở bả vai hắn, một tay ôm lấy eo, gió vừa thổi, Nghiêm Khánh Sinh bỗng run lên.

Trình Thủy lập tức thấp giọng hỏi: " Ca, anh lạnh sao?"

Nghiêm Khánh Sinh trước tiên bước một bước, cách hai giấy sau mới nói không. Anh tự mình chịu lạnh tới nay, ngày trước bên ngoài chỉ mặc mỗi kiện áo lót ngắn tay, nhìn thấy vậy rồi, mà Trình Thủy ở trên eo anh nắm một cái, cái áo lót kia đã không ra hình dáng, mỏng như một tấm vải thô.

Trình Thủy đi gấp, hắn thân thể nóng, trên người cho dù chỉ có một cái áo may ô, hắn muốn cởi ra, Nghiêm Khánh Sinh cũng tuyệt đối không chịu. Trình Thủy lặng lẽ ôm người vào sát ngực, có ý ngoái đầu lại đối cổ anh nói chuyện, muốn dùng nhiệt khí thay anh sưởi ấm chút.

Vàng tai lạnh ở trong bóng tối chậm rãi biến hóa, biến nóng, có lẽ cũng biến thành điểm hổng, nhưng đáng tiếc thay Trình THủy không có nhìn thấy.

"Ca, nói cho anh chuyện tốt." Trình Thủy hạ thấp thanh, " Tôi đổi công việc mới.!"

Nghiêm Khánh Sinh tinh thần phấn chấn, " Thật sự?" Anh nghe Trình Thủy nói xong tình hướng, tốc độ nói chậm rì rì như trước, nhưng kiêu ngọa làm sao cũng không thể giấu được, " Em thật là lợi hại, so với ca mạnh hơn nhiều."

Trình Thủy nói: " Tháng sau mới có lương, ca còn phải nuôi tôi một tháng."

Nghiêm Khánh Sinh chỉ coi như Trình Thủy đang cùng anh đùa giỡn, dù sao công trường tiền dựa vào kết quả, tuy rằng không nhiều, nhưng là có tám, chín trăm. Anh nhoẻn miệng cười, " Nuôi bao lâu đều được."

Hai người méo mó đảo đảo, đi ước chừng gần mười phút, ở cửa nahf dừng lại, Trình Thủy lưu luyến thả Nghiêm Khánh Sinh ra, cơ thể bất giác bới vì Nghiêm Khánh Sinh rời đi mà lạnh nửa bên. Nghiêm Khánh Sinh mò chìa khóa, sững sờ, " Chìa khóa, chìa khóa cũng bị bọn họ đoạt đi rồi!"

Đám lưu mạnh mang hẳn túi của anh đi, chìa khóa tự nhiên cũng không thấy.

Trình Thủy bảo ngày mai đổi lại, hắn vòng quanh gian nhà tìm một vòng, không biết từ đâu kiếm được thanh thép mỏng, " Hoàn hảo tôi có chút tay nghề."

Nghiêm Khánh Sinh dở khóc dở cười.

Trình Thủy lưu tâm biểu hiện trước mặt ca, thêm vào Nghiêm Khánh Sinh ngồi dưới đất, ngồi lâu hơn một phút cũng có thể cảm lạnh, vượt xa người thường phát huy, chỉ trong vòng hai phút rốt cuộc cửa mở.

"Ca, có một đồ vật đặc biệt thích hợp cho anh."

Nghiêm Khánh Sinh nghi hoặc ngẩng đầu, Trình Thủy nâng chai bia đến trước mặt anh, bên trong cắm một nhánh hoa hồng.

Hoa hồng, thích hợp anh, Trình Thủy nghĩ tầm, Sinh ca nếu có tâm nhớ, tất nhiên rõ ràng nghĩ bóng của hắn. Vì thế trên mặt cười, miệng càng mở càng nhếch, tay gắt gao nắm miệng bình, tựa hồ lập tức phải bắt được điểm bất an nơi đáy lòng.

"Ơ!" Nghiêm Khánh Sinh quả nhiên phi thương kinh hỉ, " Ở chỗ nào có hoa nguyệt quý? Thật đẹp, nhìn đẹp."

Nguyệt, hoa nguyệt quý?

" Em nha, này ở chỗ nào có?"

Trình Thủy nội tâm gian nan đấu tranh: "Ông chủ cho."

Nghiêm Khánh Sinh nghe vậy, nhấc cánh hoa lên, đầu ngón tay chạm thân gai, thử dùng chút lực, tựa hồ như phát hiện cái gì, anh muốn nói cho Trình Thủy, cuối cùng rồi lại bỏ qua.

" Thật đẹp." Anh liền nói thêm, " Lần sau cảm ơn ông chủ em."

Trình Thủy vẫn không buông tha: " Ca có thích không?"

Nghiêm Khánh Sinh nói: " Đương nhiên thích, mà đây là ông chủ em cấp, vẫn là đồ vật của em."

Trình Thủy muốn nói nhưng mà tôi đưa cho ca mà.

Nghiêm Khánh Sinh không lại cùng hắn nói cái này, làm cho hắn đem hoa đặt tốt, " Không còn sớm, hai anh em ta mau ngủ, ngày mai em là ngày đầu tiên, không thể tới trễ."

Trình Thủy cảm giác Nghiêm Khánh Sinh tựa hồ có chút kỳ quái, mà nói không được, hắn cảm thấy được Nghiêm Khánh Sinh nói thích hoa này là thật tâm, mà không cho hắn đưa cũng là thật tâm.

Chẳng lẽ... Kỳ thực anh ấy biết đây là cành hồng?

Nghiêm Khánh Sinh đối với hắn tới từ chăm sóc, nếu vạch trần khó tránh khỏi lúng túng, bởi vậy giả ý nhận sai, cho hắn bậc thang thôi.

Thật muốn như thế, thật muốn đến như vậy nói mấy câu bóng gió muốn hắn thu liễm tâm tư, tâm Trình Thủy chìm xuống, hắn vẫn không muốn tứ bỏ.

Hắn yêu Sinh ca, tựa hồ so với hắn tự cho là còn phải thích.

Hắn thậm chí không nghĩ lại lưu lạc, hắn vừa đì, Sinh ca có hay không giống như đêm nay lần lượt bị bắt nạt?

Nghiêm Khánh Sinh thậm chí ngay cả gia tộc cũng không vào được.

Đóa hoa khô cảm tạ, chai bia cũng không làm chính mình mở bước phát triển mới đẹp như hoa kia.

Nghiêm Khánh Sinh xử lý nó như thế nào đây?

Trình Thủy nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn người kia cởi quần áo, góc áo mềm mại bị cuống lên, lộ ra cái eo trắng thon gầy ---- Ca hắn thật là gầy.

Cảm giác ôm eo vừa nãy liền trở lại, có điểm ngạnh, không tới một phần cánh tay của hắn, ở trong khuỷu tay hắn ấm áp.

Hắn như gặp quỷ, hô ca, nhãn tình không chớp mắt một cái mà nhìn chằm chằm: " Em muốn... Ôm anh một cái."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi