NAM NHÂN CHÂN THỌT TIỆM SỦI CẢO

Năm mới bắt đầu, Nghiêm Khánh Sinh kéo Trình Thủy ở nhà nghỉ một ngày, lấy chuyện lông gà vỏ tỏi trò chuyện, có lúc đề tài không hiểu sao đứt đoạn cũng không có cảm giác lúng túng.

Ngày thứ hai, Trình Thủy là người đứng ngồi không yên trước tiên, “ Ca, có muốn ra ngoài phố đi dạo không?”

Nửa giờ sau, Trình Thủy đèo Sinh ca của hắn, trước ánh nhìn của hàng xóm, hiên ngang cưỡi xe ra khỏi ngõ Lục Đạo, đi thẳng đến trung tâm thành phố.

“ A Thủy, “ Nghiêm Khánh Sinh quay lại nhìn đầu hẻm, cũng không biết làm sao lại hỏi ra, “ Em nói trong ngõ biết sao?”

Trình Thủy vận sức đạp, cả người tỏa ra hơi thở nóng hực, hắn sợ Nghiêm Khánh Sinh nghe không rõ hắn trả lời, cố ý tăng cao giọng: “ Quan trọng sao?”

Nghiêm Khánh Sinh suy nghĩ chút, nói: “ Giống nhau, chỉ là muốn trò chuyện với em một ngày.”

Trình Thủy nói: “ Em nói cho anh biết chuyện này nè, trong ngõ chúng ta nhà Triệu với nhà Ngô, làm cùng một chỗ đó.”

Nghiêm Khánh Sinh ồ một tiếng,  anh không phản ứng gì, cũng không biết nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là im lặng.

Cách vài giây, anh đột nhiên phản ứng lại: “ Nơi chúng mình ở nơi nào có họ Triệu chứ?”

Trình Thủy chỉ cười.

Nghiêm Khánh Sinh bấm eo hắn một cái, rồi nói: “ Thật là.”

Lần trước hai người đi núi Hồ Lô về, lần này đã tới năm mới, Nghiêm Khánh Sinh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người trên đường như vậy, Trình Thủy cũng không thả chậm tốc độ, rất nhanh đã tới gần quảng trường, nửa bước khó đi, đành phải xuống xe đẩy Nghiêm Khánh Sinh di chuyển về phía trước.

“ Người thật nhiều.”

Nơi này với ngõ Lục Đạo, núi Hồ Lô như hai thế giới khác một trời một vực, nơi này làm mắt anh không kịp nhìn, mới mẻ tiếp nối mới mẻ, anh quả thực nhìn không dời mắt.

Lúc anh nhìn quanh bốn phía, Trình Thủy cũng đang nhìn anh.

Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi, nhìn những thứ anh không quen thuộc, trên mặt toát ra vẻ mặt của một thiếu niên chưa từng va chạm, khiến Trình Thủy liên tưởng tới đôi mắt đỏ hoe ướt át tốt hôm qua của anh.

Ban đầu Nghiêm Khánh Sinh nắm áo Trình Thủy, sau khi Trình Thủy xuống xe thì anh nắm yên xe, anh chỉ lo ngẩng đầu nhìn xung quanh, không chú ý tới mu bàn tay đang bị hắn sờ.

Trình Thủy buồn cười lắc đầu một cái.

Hắn lặng lẽ nắm lấy một tay, ỷ vào nhiều người chen chúc, không kiêng kị mà bắt đầu đùa bàn tay ngốc ngốc đó.

Nghiêm Khánh Sinh cả kinh năm ngón tay phút chốc toàn bộ rụt trở lại, Trình Thủy phì một tiếng, cười hết sức vui vẻ. Hắn biết rõ còn hỏi, “ Làm sao vậy anh?”

Nghiêm Khánh Sinh không đáp hắn, trên quảng trường có thật nhiều quán nhỏ bán, trên mấy quần hàng treo những bộ quần áo mới, đồ chơi đủ màu sắc thú hút trẻ em, đi tới chỗ nào cũng xoay xoay oa oa đòi mua. Ngoài ra, còn có một bà lão thấp bé, trên tay cột đầy bóng bay hình hoạt hình, nhìn Nghiêm Khánh Sinh, toét miệng cười cười, run run nhấc cổ tay lên.

Trình Thủy chú ý tới, hắn không đợi Nghiêm Khánh Sinh nói, dắt xe từ từ tới gần.

“ Năm đồng.”  Bà lão híp mắt, quơ quơ cánh tay, bóng bay méo mó theo sát động theo.

Bàn tay Trình Thủy hướng túi.

“ A Thủy,” Nghiêm Khánh Sinh ở phía sau sốt ruột kêu hắn, “ Quá mắc.”

Trình Thủy liền rút ra, hướng bà lão cười cười: “ Vợ cháu thấy mắc, thôi.”

Thanh âm hắn không lớn, lại đưa lưng vế phía anh, Nghiêm Khánh Sinh nghe không rõ lắm.

Mắt bà lão cũng không tốt lắm, bà nghe xong câu đó tựa hồ cũng không ngạc nhiên, đánh giá vài lần Nghiêm Khánh Sinh, hơi mở đôi môi khô ra, đầu ngón tay ở trong lung lay.

Trình Thủy cùng với bà nói thầm vài câu, trong miệng bà lão không ngừng nhỏ giọng thì thầm, một cái tay bắt đầu cởi dây cột, còn Trình Thủy lấy trong túi tiền ra ba đồng, lấy cho bà một bóng bay in hình trái tim.

Xe đạp trực tiếp xuyên qua quảng trường, Trình Thủy đem xe dựa vào ven đường, “ Nào, tay trái.”

Đây là trái bóng bay duy nhất không giống mấy trái cho trẻ con còn lại, bóng màu đỏ cột bởi một sợi dây, trên bóng bay in đầy hình hoa hồng, đại khái thật không tốt bán, Trình Thủy mắt sắc, thậm chí có thể nhìn thấy có chỗ còn bị cọ rớt cả màu.

Nhưng mà cái đó không quan trọng.

Trình Thủy đem dây nhỏ cẩn thận cột vào ngón tay trái đeo nhẫn của Nghiêm Khánh Sinh, hắn không nói gì, Nghiêm Khánh Sinh cũng liền không nói.

Nhưng mà hai người đều ngầm hiểu ý mà mặt đặc biệt đỏ.

Bọn họ cúi thấp đầu, tựa hồ hy vọng  những bông hoa trên thảm đỏ, khoảng cách gần chạm vào cùng nhau, như hai quả bóng bay va vào nhau.

Phía trên bọn họ, quả bóng bay tình yêu đang bay lơ lửng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi