NAM NHÂN CHỈ ẢNH HƯỞNG TỐC ĐỘ RÚT KIẾM CỦA TA


Nếu nói trên thế gian còn có thanh kiếm nào có cơ hội hình thành kiếm linh, thì có lẽ đó là kiếm do Vân Dã đúc ra.

Vì thế, sau khi Vân Dã vũ hóa hơn trăm năm trước, toàn bộ kiếm mà hắn rèn lúc sinh thời đều trở thành báu vật vô giá.

Nói ra thật xấu hổ, báu vật vô giá như thế Kỳ Niệm Nhất ước chừng có năm thanh.

Có lẽ qua mấy ngày nữa sẽ có thanh thứ sáu.

“Ta nhớ tháng sau là sinh nhật 18 tuổi của Kỳ Niệm Nhất thì phải.

” Linh Hư Tử cười tủm tỉm nói: “Không biết lần này sư huynh lại chuẩn bị cho ngươi thanh kiếm như thế nào?”Kỳ Niệm Nhất thầm nghĩ, lần này xác thật là một thanh kiếm rất đặc biệt.

Nghe đồn nó là thần kiếm có thể chặt đứt hết thảy những hư ảo và thực thể không tồn tại - Phi Bạch.


Nhưng trong sách có nói, nàng không nhận được thanh kiếm này, ngược lại trời xui đất khiến rơi vào trong tay Sở Tư Niên.

“Nói đến đây.

” Ôn Hoài Du đột nhiên lên tiếng cắt ngang: “Phương thức lấy kiếm lần này không giống lần trước.

”“Sư muội phải đi Vô Vọng Hải.

”…Vô Vọng Hải Tham Phong, đây là nghi thức mà toàn bộ đệ tử Thiếu Niên Du ở các đại tông môn khắp đại lục khi sắp đột phá cảnh giới đều phải tiến hành.

Tu vi vượt qua Thiếu Niên Du sẽ tiến lên Tiểu Trọng Sơn, đối với tu sĩ trẻ tuổi mà nói, thời hạn bảo hộ người mới của bọn họ đã kết thúc.

Vô Vọng Hải Tham Phong sẽ là trận thí luyện đầu tiên của đám tu sĩ thiếu niên mới ra đời này.

Vô Vọng Hải trăm năm mở một lần, nếu tính toán thì đây là lần thứ ba mở ra.

Nếu tu vi thích hợp, có thể đuổi kịp hành trình thí luyện lần này, vượt qua giai đoạn gian nan từ Thiếu Niên Du đến Tiểu Trọng Sơn, bọn họ sẽ trở thành lực lượng nòng cốt chiến đấu với Thâm Uyên.

Có một vài môn phái thậm chí còn xem thí luyện Vô Vọng Hải Tham Phong thành tiêu chuẩn đánh giá đệ tử có tư cách xuất sư hay không.

Gần giống như kỳ thi đại học của tu tiên giới.

Thiếu Niên Du hăng hái, hăm hở khám phá Cửu Châu, phải đi xa thì mới có thể xứng danh Thiếu Niên Du.

“Đại sư huynh từng đi Vô Vọng Hải chưa?” Trên đường trở về, Kỳ Niệm Nhất hỏi.


Ôn Hoài Du: “Ta chưa từng đi, trong ba người chúng ta chỉ có lão nhị từng đi.

”Cũng đúng, Kỳ Niệm Nhất lập tức hiểu ra.

Đại sư huynh vừa rời khỏi Thương Hoàn lập tức sẽ bị Tiên Minh giám thị, tam sư huynh là tiên ma hỗn huyết, hiện giờ quan hệ giữa Tiên Minh và Ma Vực bên kia đang vô cùng phức tạp, đương nhiên cũng sẽ không cho phép hai người bọn họ đi Vô Vọng Hải.

Như thế xem ra, sư môn bốn người chỉ có nhị sư huynh là người tốt xuất thân chính đạo.

“Cũng được, hiện tại nhị sư huynh có lẽ còn ở chỗ ta, ta đi hỏi huynh ấy…” Vừa nói Kỳ Niệm Nhất vừa đẩy cửa phòng mình ra.

Sau đó nàng ngây ngẩn cả người.

Đây có lẽ là một cơ thể nhân loại hoàn mỹ đến độ không thể bắt bẻ.

Vạt áo màu xám đậm không biết vì sao lại mở tung, lộ ra da thịt màu bánh mật ôm sát theo đường cong cơ thể.

Bởi vì vạt áo mở rộng nên có thể dễ dàng nhìn thấy cơ ngực phập phồng cùng với tám múi cơ bụng rắc chắc của người nọ, mồ hôi dọc theo cơ bụng chảy xuống.


Hai tay hắn bị trói ngược ra sau, lưng cong lên tựa như một con mãnh thú đang căng cứng cả người, không ngừng giãy giụa.

Nhưng bởi vì bị trói chặt, dây thừng màu đen ở trước ngực hắn thắt ba nút thắt, khiến hắn nhìn qua giống như… một món ăn ngon miệng.

Sở Tư Niên xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, ôm kiếm đứng ở một bên nghiêm túc đánh giá cơ bắp người nọ, giống như là đang nghiên cứu làm cách nào luyện được cơ thể như thế này.

Lúc Kỳ Niệm Nhất vào cửa, thật sự không nghĩ tới bản thân sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.

“Đại sư huynh, ta nhờ huynh cản nhị sư huynh lại chứ không bảo huynh trói huynh ấy thành thế này.

” Khóe miệng Kỳ Niệm Nhất run rẩy: “Nhìn… rất kỳ quái.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi