NAM NHÂN CỦA HOA LINH ÂM


Buổi sáng, Tiểu Tuyết gọi Hoa Linh Âm dậy, nàng dù đã ngồi dậy ở trên giường nhưng thần trí vẫn còn trên mây.
Đôi mắt ngơ ngác, đầu tóc thì bù xù như một tổ chim, vẫn còn chưa tỉnh táo.

Một cổ nóng hổi ở giữa h.ai ch.ân chảy ra, nàng lúc này còn chưa ý thức được, cứ nghĩ là kinh nguyệt chưa hết.

Lười biếng lần nữa nằm úp xuống giường, riêng nha đầu đứng ở cạnh giường nàng, ngửi được mùi vị kì lạ, liền lạnh lùng mắng "Lại ăn vụng."
"Hử" Hoa Linh Âm mê ngủ nên vẫn không hiểu, cứ nằm một cục ở trên giường.
Kí ức đêm qua như thước phim chạy chậm chạp, cuối cùng cũng ùa về với nàng, nàng đã ngoan ngoãn đi ngủ sau đó Vũ Minh Thành đến và...
Hoa Linh Âm bật dậy, đầu bù tóc rối đưa đôi mắt vô tội với nha đầu "Không phải tại ta..."
Tại hắn bò lên giường nàng nha, cảm giác ướt đặt giữa chân lần nữa, Hoa Linh Âm liền đỏ mặt, đem cả gương mặt xinh đẹp bốc khói úp xuống gối "Thùng tắm...!Ta muốn tắm aaa."
Tiểu Tuyết lạnh lùng, khoé môi giật giật, quay người đi chuẩn bị thùng tắm cho nàng ta.
Tiểu thư nhà nàng, đây là biểu hiện của việc được cưng chiều quá nên sinh hư sao?
Hoa Linh Âm sau khi tắm rửa, quần áo sạch sẽ, chảy chuốt gọn gàng, nàng hôm nay đã được đi ra khỏi phòng nhưng chỉ được vòng vòng ở Hoa gia trang thôi.

Hoa Linh Âm chẳng có gì để làm, nàng tung tăng trong hoa viên, thấy mẫu thân ngồi ở bàn đá lập tức đi lại ngồi.
"Mẫu thân xinh đẹp đêm qua ngủ có ngon không?"

Hoa Linh Phi mỉm cười, gật đầu, mỗi một độn tác của bà đều thật sự rất đẹp a.
Hoa Linh Âm còn chưa kịp nói chuyện, Yên Chi đã giơ lên thanh kiếm làm cho nàng hết hồn, mặt nàng ta nghiêm lại nhìn phía xa xa sau lưng nàng.
"Chưởng môn."
Hoa Linh Phi cũng nghiêm mặt, lạnh lùng, hướng về phía sau lưng Hoa Linh Âm, nàng sợ trắng mặt, đầu từ từ xoa về phía sau.
Là Cận Thiên Bảo, cha của nàng đây mà.
Hoa Linh Âm không muốn mẫu thân ẩu đả, nàng liền giơ bàn tay lên vẫy vẫy với ông ta.

Cận Thiên Bảo cười dịu dàng, Hoa Linh Phi trông thấy màn cha cười con tươi liền đen mặt.
Hoa Linh Âm bày ra vẻ vô tội "Ta mời Cận Thiên minh chủ đến chơi cho đỡ buồn í..."
"Hết người để con mời?" Hoa Linh Phi lạnh lùng, Cận Thiên Bảo ngồi xuống bên cạnh Hoa Linh Âm, đối diện bà cũng bày ra vẻ rất vô tội "Ta chỉ đến chơi một chút thôi nha, nàng đừng có bày vẻ mặt như thế."
Hoa Linh Âm gật đầu mãnh liệt, nháy mắt với Yên Chi bảo nàng ta mau mau lui đi.

Yên Chi không đi Hoa Linh Âm liền trừng mắt, nàng ta mới chịu lui.
"Ây da, hôm nay thời tiết tốt quá minh chủ nhỉ?" Hoa Linh Âm cười cười, chân mày nháy lên nháy xuống với ông.
"Thời tiết rất đẹp" Ông đáp lại.
"Bởi vì thời tiết đẹp quá nên con sẽ đi về phòng đọc sách vậy" Hoa Linh Âm chớp chớp mắt, ma mị cười "Hai người tâm sự tốt nha."
Nàng không quên nhắc nhở mẫu thân "Tâm sự thôi nên mẫu thân xinh đẹp đừng có làm cho hoa viên xinh đẹp biến thành trống trơn đó."
Ý nàng là đừng có đánh nhau, nàng đứng dậy, nụ cười trẻ con rồi chạy đi, để lại Hoa Linh Phi cùng Cận Thiên Bảo.
Nàng đi rồi, hai người im lặng, ông nhìn bà rồi lẳng lặng cúi đầu "Ta xin lỗi, nàng..."
"Ta sẽ không tha cho ông" Hoa Linh Phi vội đáp cắt đứt lời Cận Thiên Bảo, ông gật đầu "Xin lỗi nàng rất nhiều."
"..." Hoa Linh Phim trừng mắt, cảm thấy vừa tức giận vừa ấm ức, một câu xin lỗi liền giải quyết hết sao? Đúng là minh chủ, câu xin lỗi của minh chủ thật là có giá trị.
Hoa Linh Phi đập bàn đứng dậy, tức giận đến đôi mắt đỏ ngầu "Không cần, ông đi cho khuất mắt ta."
Hoa Linh Phi rời đi.
Bắt đầu từ ngày hôm sau, Hoa Linh Phi ngày nào cũng có một vị khách, đến lúc nào cũng bị bà xua đuổi.

Ngày nào Cận Thiên minh chủ cũng đến chỗ bà dù bà có đuổi như nào đi nữa, chuyện này cũng làm cho giang hồ rầm rộ, bát quái tứ tung.
Cận Thiên minh chủ ngày ngày đến Hoa gia trang, con gái Hoa Linh Âm thì ngày ngày đến Vũ gia trang.
Ôi thật là thú vị đi.
Dạo này, Hoa Linh Âm dính liền với Vũ Minh Thành, thấy nàng sẽ thấy hắn, thấy hắn ắt thấy nàng.
Cả hai người tình cảm ngày một lớn, mọi người ai cũng đều rõ, chuyện này công chúa đơn nhiên là nghe thấy nhưng nàng ta chính là làm lơ.


Hôn sự vẫn phải diễn ra thôi, haha, Vũ Minh Thành không thể thắng đại hội võ lâm.
Nàng đã biết được từ hôm hắn luyện võ thổ huyết, Tần Tình Nhi đã cho người điều tra, nàng biết được chính là vì cứu Hoa Linh Âm nên hắn đã mất nửa tu vi, hắn không thể thắng được minh chủ võ lâm.
Hắn sẽ phải trở thành phò mã của nàng thôi!
...
Cách đại hội võ lâm chỉ còn một ngày, Hoa Linh Âm ngồi trong lòng hắn, cả hai ngồi trên chiếc ghế dài.

Hắn đang xem sổ sách, bắt nàng ngồi như vậy thật là xấu hổ đi, một tay hắn cầm quyển sổ, một tay hắn nâng niu lọng tóc dài của nàng.
Hoa Linh Âm xấu hổ, hai chiếc má bừng bừng bốc khói, nàng động đậy, muốn rời khỏi.

Bàn tay nâng niu tóc nàng liền hạ xuống bắt lấy eo nhỏ ghì chặt "Nàng đi đâu?"
"..." Hoa Linh Âm sắp bốc cháy đến nơi, nàng nhanh đánh lên tay hắn "Ta không đi đâu nhưng...!Ta muốn ngồi ở kia."
Ngón tay nàng chỉ lên chiếc ghế, có ghế mà, đâu có thiếu chỗ ngồi, lại bắt nàng ngồi lên người hắn, hắn thì chăm chú đọc sách còn nàng thì không thể tập trung được nha.
Nàng ngồi trên phân thân của hắn, nàng cảm nhận được nó đang cứng rắn, còn rất nóng, xấu hổ quá mà!
Hắn còn khư khư giữ nàng ngồi như này ư?
"Ta đã rất kiềm chế rồi, nàng cứ cọ nguậy mãi chính là đang bảo ta mau mau thượng nàng đi" Hắn thở hắc, hơi thở nóng hổi.
Hoa Linh Âm lập tức ngồi im, đêm qua đã bị ăn xong xơi sạch một đêm, bây giờ nàng không muốn lại bị thượng thêm cho nên rất nhanh đã ngồi im như bức tượng đá.

Vũ Minh Thành không nhịn được buồn cười, nàng như vậy là ngây thơ quá rồi đi.
Hai tay hắn ôm nàng, thì thầm "Bây giờ đã lên rồi, nàng có ngồi im cũng vô dụng nga."
"Ách" Hoa Linh Âm vội đẩy hắn, cha mạ ơi, hắn là con heo sao? Mặt nàng đỏ chín, giọng nói chua lét "Ta nói cho ngươi, ta không có bồi nữa!"

Bồi nữa là nàng chết đấy, nàng chết thật đấy! Nàng không phải cái lỗ vô tri vô giác mà muốn chọc lúc nào thì chọc như vậy, thượng nhiều quá thì nàng hư thôi, cả tháng nay hắn bám nàng sắp hư rồi.
Bây giờ đến đi tiểu tiện cũng thấy đau, thấy rát đấy!
"Nàng kháng được không?" Hắn cười cười, mỹ nam tuấn tú hướng nàng dâm tà.
Đơn nhiên nàng làm sao kháng nổi hắn, lần nào cũng bị hắn đè bẹp dưới thân.
Hoa Linh Âm mím môi "Hiện tại ta rất là đau, ngươi dùng quá mức rồi, hiện tại ta đóng băng sử dụng, hừ."
Vũ Minh Thành hôn lên trán nàng, bàn tay xoa xoa chiếc mông tròn "Chính là thích nàng mới thượng nàng nha."
Hoa Linh Âm trừng trừng đôi mắt tròn "Đừng có mà dụ dỗ ta."
Hắn lại dùng lời nói đó dụ dỗ nàng, nàng không có mắc bẫy đâu, thân thể nàng đau lắm, không tiện.
Hắn hôn lên chớp mũi nàng, giọng nói trầm lắng "Ta thích nàng, yêu nàng, mới không kiềm chế được đối với nàng nha."
Nụ cười này của hắn, tuấn tú quá, nhưng lại đem dụ dỗ nàng, bàn tay hắn cứ xoa xoa mông nàng cực kì dâm tà kia.
Hoa Linh Âm vội vàng lắc đầu "Không được là không được..."
Hắn vỗ vỗ mông mềm, đôi mắt ma mị ngập chìm trong dụ.c vọng "Một chút thôi."
Một chút? Có điên mới tin, Hoa Linh Âm lắc đầu mạnh mẽ "Không."
Đôi mắt nàng trở nên đỏ hoe, hắn liền không truy nữa, không muốn nàng khóc nha.
"Được rồi" Vũ Minh Thành hôn lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng ôm nàng, Hoa Linh Âm lúc này mới buông xuống phòng ngự, nằm im trên người hắn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi