NAM NỮ ĐỘC THÂN


Giờ ăn trưa, Hứa Tĩnh ngồi ở McDonald’s, lén nhìn cái bụng căng tròn của người đối diện một cách cực kỳ nghi ngại.

“Phụ nữ trong lúc mang thai có thể ăn McDonald’s à? Chị đừng có lừa em nha?! Lỡ mà có gì xảy ra, em gánh không nổi đâu, mẹ em sẽ đại nghĩa diệt thân đấy.”
“Đồ ăn không có độc, lâu lâu ăn cũng không thành vấn đề.” Vương Ninh nói thẳng, trên tay cầm lon coca không lạnh.

“Từ lúc mang thai, ngày nào mẹ chồng cũng nấu canh, làm thuốc bổ cho chị, đến mức cứ ngửi thấy mùi là nôn nhưng không nỡ từ chối.

Không thừa dịp gặp em để đổi khẩu vị thì chị thấy có lỗi với bản thân lắm.”
Thấy Hứa Tĩnh vẫn còn nghi ngờ, Vương Ninh nhẹ giọng nói.

“Yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra chị sẽ chịu trách nhiệm, tự chị sẽ giải thích với dì út.” Dứt câu, cô ấy cầm cái hamburger lên cắn một miếng lớn.
“…” Hứa Tĩnh bối rối.

Vương Ninh là chị họ của cô, cũng là con gái của dì hai, mang họ mẹ.

Cô vốn tưởng thai phụ bụng lớn này đến tìm trong ngày làm việc là để dò xét chuyện độc thân của mình.

Thậm chí trong lòng cô đang tự nhủ mẹ sẽ không gấp gáp để một thai phụ đến làm thuyết khách mà chờ đến lúc Vương Ninh sinh con xong mới kêu gọi giúp sức! Nhưng hiện tại xem ra, có vẻ người nào đó muốn thoát khỏi quản thúc của nhà chồng để thay đổi khẩu vị cơm trưa nhỉ?
“Dạo này em sao rồi?” Vương Ninh vừa ăn vừa hỏi.
Thôi thì, binh đến tướng chặn, nước lên thì nâng nền.

Hứa Tĩnh bình tâm trả lời.

“Ngoại trừ công ty sắp đóng cửa, thiếu chút nữa bị đồng nghiệp chung tay xa lánh, thỉnh thoảng vài lần bị mẹ cùng dì hai hợp sức tẩy não chuyện lấy chồng, kết hôn thì nhìn chung cũng không tệ mấy.”
Vương Ninh bật cười.

“Như vậy mà không tệ á?”
“Trời muốn mưa, công ty muốn đóng cửa, ai mà ngăn được.

Nếu chuyện không may xảy ra, thì đổi công ty tiếp tục làm việc thôi.

Công ty như sắt nung, nhân viên thì như nước chảy, đổi chỗ làm thì cũng được thôi.”
“Đồng nghiệp toàn như thế.

Khi không có xung đột lợi ích, bầu không khí tán chuyện sẽ vô cùng hoà hợp, ai nấy cũng như bạn tốt của nhau.

Còn lúc xảy ra xung đột lợi ích thì lập tức trở mặt xem như không quen biết.

Chỉ cần em ý thức được đồng nghiệp không thể thành bạn bè, có tâm lý phòng bị thì sau này họ không thể gây sóng gió được.”
“Về phần mẹ, gần đây tần suất gây áp lực đã giảm đi đáng kể.

Cơ bản là bình thường sẽ giả bộ quên đi ý tưởng độc thân của em, ngẫu hứng lại nảy ra chủ ý, rồi ôm hy vọng thử một lần.

Chờ đến lúc bà phát hiện dù có làm gì cũng không thay đổi được hiện thực sẽ thấy tuyệt vọng.


Sau khi tuyệt vọng, bà sẽ từ từ chấp nhận hiện thực.

Con người ấy mà, đều như nhau cả, năng lực thích ứng cực kỳ cao.”
Ánh mắt Vương Ninh khẽ động, trong mắt hiện lên cảm xúc không rõ ràng, khẽ giọng phụ hoạ.

“Đúng thế, bất kể ở trong hoàn cảnh nào cũng sẽ dần dần thích nghi thôi.”
Không chờ Hứa Tĩnh kịp hiểu, Vương Ninh đã cúi đầu uống coca.

Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt đã khôi phục bình thường.

“Thảo nào em có thể lẻn ra ngoài vào buổi trưa.

Chị còn tưởng phải hẹn em vào tối chủ nhật, khi đó em mới có thời gian rảnh mà gặp chị.”
“Em có thể tới đây không phải vì công ty sớm đóng cửa mà do hiệu suất làm việc của em cao và công việc cũng gần như hoàn tất rồi.” Hứa Tĩnh nhìn lên trời.

“Trước khi sụp đổ, nhân viên phải làm việc với giá năm xu nhưng chỉ nhận được từ công ty có một xu, đúng là tư bản mà.”
Vương Ninh nghiêm túc nhìn Hứa Tĩnh, nhận ra đối phương nói chuyện vô cùng nhẹ nhõm, hoàn toàn không có vẻ miễn cưỡng gì thì không khỏi than nhẹ.

“Lâu rồi không gặp nhưng em cũng y như cũ.

Giống như trời có sập xuống thì em cũng sẽ nghĩ ra biện pháp ứng phó.”
Hứa Tĩnh nhìn lại Vương Ninh, cảm thấy hôm nay chị họ mình có điểm kỳ lạ.
“Hôm nay tìm em là do dì út mong chị có thể khuyên em đi lấy chồng.” Vương Ninh chợt nói.
Hứa Tĩnh sầm mặt.

“Mẹ em không mất trí đến mức này chứ… Tìm thai phụ đến khuyên em á? Lỡ như em tức lên thì làm sao!”
Vương Ninh phì cười.

“Thật sự không phải vậy, dì có nói không cần gấp.

Là chị đột nhiên muốn gặp em nên chạy đến thôi.”
“Vì sao muốn gặp em?” Hứa Tĩnh khó hiểu.
Vương Ninh mang vẻ mặt nghiêm trang, thành thật hỏi.

“Thật sự quyết định vậy à? Không kết hôn hả?”
Hứa Tĩnh thở dài, cô đã nói rất nhiều lần nhưng người ta không tin, cứ luôn cho rằng cô đang nói đùa.
“Em đang có khoảng thời gian vui vẻ một mình nên không – kết – hôn.” Hứa Tĩnh nhấn mạnh lần thứ n.

Kế đó, cô tức tối lên tiếng.

“Lúc chị cưới em đâu có ngăn cản, cũng không tẩy não rằng kết hôn là mất tự do, là có những điểm gì không tốt, thế nên chị có thể tha cho em, đừng tìm người khác rao giảng hôn nhân hạnh phúc ra sao rồi thúc ép em kết hôn được không?”
“Em nghĩ chị đến đây thúc ép em hả?” Vương Ninh cười không ngớt.
Hứa Tĩnh bị cười đến phát hoảng, làm bộ bình tĩnh hỏi lại.


“Không phải sao? Hay là mẹ em đặc biệt kêu chị đến tán thành ý kiến của em, củng cố niềm tin độc thân của em?”
Không đợi Vương Ninh trả lời, Hứa Tĩnh cáu kỉnh.

“Đa số người mà em gặp đều thích khuyên người bên cạnh làm giống mình.

Tự bản thân không chịu nổi cô đơn, thích ăn chung ở chung, liền cho rằng cả thiên hạ ai cũng sống như thế.”
“Thực ra không chỉ có chuyện kết hôn mà ở chuyện nào cũng thế.

May mắn mà có công ăn việc làm ổn định thì thấy ai từ chức rồi tự gây dựng sự nghiệp đều ngu ngốc hết.

Bản thân tôn sùng việc nuôi con dưỡng lão thì lại xem người không cùng ý là dị loại.

Quen làm thâm niên trong công ty, chờ cuối tháng nhận lương từ ông chủ nên cảm thấy người làm nghề tự do nhất định nghèo đến không có cơm ăn, không có an sinh xã hội, tương lai chắc chắn thêm thảm.”
“Làm như con đường trưởng thành của ai cũng phải giống hệt nhau, nếu không sẽ không có kết cục tốt.

Mà vì lợi ích của những người thân thiết, họ mới khổ tâm khuyên nhủ con cháu đi đúng đường, làm một người bình thường.

Không làm như thế là bất thường, xứng đáng bị kỳ thị.”
Nói đến đây, khoé môi Hứa Tĩnh hơi giật, trong lòng tràn đầy bất bình như thác lũ.

“Nếu đoán trước tương lai chuẩn như vậy thì sao không đi làm thần luôn đi? Còn không phải do không chịu tiếp thu rằng cách sống của người khác và bản thân không giống nhau à, nói còn hay hơn cả hát! Em sống thế nào là chuyện của em, e ngại bọn họ làm cái gì chứ? Cuộc đời là của em, làm sao để vui vẻ thì so với bất cứ ai, em càng rõ ràng hơn! Đạo lý cơ bản nhất thì không hiểu, còn ở đó mà khoa tay múa chân, ép buộc em làm theo ý của họ, đúng là lừa người mà.”
Hứa Tĩnh giữ mấy lời này trong lòng đã lâu.

Cô không định nói với mẹ vì nói cũng vô ích thôi.

Thế hệ trước cứ khăng khăng mình đúng, không có cách nào khai thông.

Bọn họ dựa theo lề lối cũ, không chịu chấp nhận cái mới, chỉ làm những gì mình thấy đúng.

Cho dù cái họ thấy đúng có là thói quen xấu, thì họ cũng không muốn thay đổi.
Mối quan hệ giữa cô với chị họ thường không tệ, tuổi tác cũng không chênh lệch mấy.

Nếu nói trong nhà có người có thể hiểu cô thì người đó chắc chắn là chị họ.
Vương Ninh trầm tư, tựa như đang ngẫm nghĩ lời nói của Hứa Tĩnh.
“Biết rõ họ không đúng, em đâu thể hùa theo, tự biến bản thân thành cái dạng đó.” Hứa Tĩnh dùng ống hút khuấy coca, thanh âm trầm thấp nhưng kiên quyết.

“Chúng ta anh dũng chiến đấu không phải để thay đổi thế giới, mà là vì không để thế giới thay đổi chúng ta.”
Hứa Tĩnh lại hút coca, bỗng nhiên phát hiện có điều không đúng.

Chẳng những không nghe chị họ cằn nhằn gì, ngược lại cô còn hướng chị họ mà làu bàu cả tràng dài.

Hơn nữa, chị họ là thai phụ, không phải nơi để trút giận.

“… Sao chị không nói lời nào hết vậy?” Hứa Tĩnh hỏi.
Vương Ninh cúi đầu, cười rộ lên.

“Nói gì nữa? Em nói hết rồi còn đâu.”
Hứa Tĩnh ngượng ngùng sờ mũi.

“Em đang bực.

Nên mới không để ý mà nói nhiều lời thôi.”
“Không cần áy náy, chị cũng có nhiều chuyện muốn nói.

Nếu không tìm được ai dốc lòng, chị sợ mình sẽ nghẹn chết mất.” Vương Ninh bình tĩnh lên tiếng.
“Cứ nói đi.” Hứa Tĩnh lắng nghe.
Trước khi nói, Vương Ninh xác định lần nữa.

“Chắc chắn giữ vững niềm tin, sẽ không thay đổi chủ ý, không vì lời của mẹ chị mà chạy đi xem mắt chứ?”
“Ừm.” Hứa Tĩnh trả lời.

Đồng thời, dù có bất đắc dĩ phải thoả hiệp, cô cũng không đi xem mắt.

Quan điểm chọn người của dì hai thế nào? Cô từng nghe dì hai nói nhà trai có thể hỗ trợ khoản vay đầu để mua nhà, bên nam cũng có công việc ổn định, có thể trả nợ hàng tháng thì cho rằng gia cảnh cũng không tồi.

Không phải dì hai có ý giấu giếm hay không đủ quan tâm đến cháu gái mà do cách sống của dì như thế và cũng không định nhìn xa hơn.
Hứa Tĩnh cho rằng thay vì đi xem mắt, chi bằng tìm đại một đồng nghiệp nam còn độc thân trong công ty.

Lương tháng năm con số, chỉ thích mua đồ điện tử với viết code.

Cố gắng làm việc thì chưa đến mười năm đã mua đứt được một căn nhà có vị thế đẹp.

Chờ đến lúc hai vợ chồng mua nhà xong đã có thể tuỳ ý dùng tiền lương, cuộc sống cũng không tệ hơn được.
Do đó, dù có thể tiếp tục độc thân hay không, cô cũng tuyệt đối không bao giờ đồng ý đi xem mắt.
“Tốt, chị không mong chuyện của mình ảnh hưởng đến quyết định của em.

Hơn nữa, hãy ngồi cho vững, đừng để lời tiếp theo của chị doạ sợ nhé.” Vương Ninh nhắc nhở.
Hứa Tĩnh bày ra dáng vẻ “không thành vấn đề”.
Kế đến, Vương Ninh bắt đầu hồi tưởng.

“Chắc em đã biết, hồi đầu chị cũng giống em, không nghĩ đến việc có bạn trai, chỉ muốn sống một mình.

Nhưng mẹ chị lắm trò, muốn ép chị thoả hiệp mà cứ vài ngày liền nghĩ ra một kế.

Vì sự êm ấm của gia đình, chị chẳng còn cách nào khác ngoài việc đi xem mắt.”
“Lúc đó chị đã đi xem mắt quá trời người nhưng trong lòng chẳng mảy may thích thú.

Nhưng sau đó, chắc do nước tràn vào đầu, hoặc cảm thấy loại tình cảm nồng nàn tha thiết giống trên truyền hình không hề tồn tại nên chị hạ thấp tiêu chuẩn, cũng có thể do quá mệt mỏi việc mỗi tuần lại gặp mặt một chàng trai khác nhau để tìm hiểu, hay vì không muốn tiếp tục tranh cãi với mẹ nữa, nói tóm lại, chị quyết định chọn một anh chàng mà mình không chán ghét rồi kết hôn.

Chị nghĩ hai người có thể sống chung, có việc thì cùng thương lượng, vậy là hết một đời thôi.”
“…” Hứa Tĩnh không muốn xen vào nhưng nhịn không nổi.

Cô nhìn Vương Ninh một cách kỳ dị.

“Ngay từ đầu đã khổ tâm, vậy cuộc sống sau này có thể sống được sao?”

“Đáng tiếc khi đó chị không tìm em bàn bạc.

Em nói đúng, cuộc sống thường ngày trôi qua khá khó khăn.” Sắc mặt Vương Ninh nhàn nhạt, lời nói lại kinh ngạc.
“Sau khi kết hôn, chị sống cùng nhà với mẹ và em chồng, chuyện vặt vãnh gì cũng phải nói, phiền đến nỗi không chịu được.

Vì vậy, chị đã giục chồng mình mau mua nhà, dọn ra ở riêng.

Trước khi cưới cả hai cũng đã thương lượng qua, anh ấy đã hứa với chị sau khi kết hôn sẽ dùng tiền tiết kiệm để mua nhà.”
“Thế mà em chồng lại có chuyện.

Cô ta là kiểu tiêu xài hoang phí, thích chạy theo mốt, cứ dùng ba cái thẻ tín dụng, cuối cùng bị ngân hàng kiện cáo.

Chồng chị chịu không nổi nên cho cô ấy ba mươi ngàn nhân dân tệ để trả nợ, coi như em ấy nợ tiền nhà chị.

Nhưng cũng vì vậy mà tiền tiết kiệm thiếu đi ba mươi ngàn nhân dân, không đủ để trả đợt đầu mua căn nhà chị vừa ý.”
“Chị cũng kêu chồng mình tìm người vay tiền nhưng anh ấy không chịu, nói rằng em mình sớm hay muộn cũng trả lại thôi.

Còn nói để dành thêm vài tháng là tiết kiệm đủ rồi, không cần mượn người khác.

Ba tháng sau, giá nhà tăng lên.

Lúc này nếu quyết tâm lấy ra hết khoản tiết kiệm, mượn thêm mẹ chồng một phần thì vẫn có thể mua nhà, tuy so với ban đầu thì tốn nhiều hơn một ít.

Nhưng anh ấy không chịu, dù chị nói thế nào cũng không chịu, cứ đinh ninh giá nhà sẽ giảm và không muốn phí nhiều tiền như vậy.”
“Thế là đến bây giờ, bụng đã lớn nhưng vẫn phải ở chung với mẹ chồng, bị bà chèn ép.

Mẹ chồng toàn tin mấy bài thuốc dân gian, chứ không tin lời bác sĩ bệnh viện lớn, thường xuyên làm mấy món linh tinh cho chị ăn.

Chị cũng từ chối nhiều lần, lần nào bà cũng tỏ thái độ khiến chồng chị cho rằng chị đang ức hiếp mẹ nên mỗi ngày đều khuyên chị tử tế hơn một chút.

Còn nói mấy thứ đó cứ uống, cũng không có vấn đề gì, coi như cho mẹ vui.

Nói qua nói lại mãi cũng lười, chị trực tiếp bịt mũi uống hết mấy thang thuốc bổ.

Nói thật nhé, chị không hề có chút lòng tin nào là đứa nhỏ này sẽ ra đời thuận lợi.”
Vương Ninh nhẹ nhàng xoa bụng, lộ ra một tia mờ mịt.

“Đôi khi chị nghĩ, quyết định sinh con liệu có chính xác không? Dù mỗi đứa trẻ đều có quyền sống sót, nhưng con của chị lại có một người cha không thể dựa dẫm, một bà nội mù quáng, nhất định sẽ chịu khổ.

Hơn nữa, em cũng biết tính tình của mẹ chị thế nào mà, không đáng tin cậy chút nào.

Con càng lớn, lòng chị càng không yên, chị bối rối không biết mình có nên tàn nhẫn mà từ bỏ nó hay không.”
“…” Hứa Tĩnh câm như hến.

Lượng thông tin quá lớn nên cô cần từ từ tiếp nhận.
Mẩu đối thoại nhỏ:
Vương Ninh (nhịn cười): Trong thời điểm thuyết phục, dì út dặn chị đừng lo lắng, theo dì thì một, hai năm nữa chị vẫn có cơ hội khuyên nhủ em.
Hứa Tĩnh (trầm tư hồi lâu, chậm rãi gật đầu): Không thể không thừa nhận là mẹ em nói đúng.
Vương Ninh (nhìn trời): Dì còn nói là hy vọng rằng chị sẽ không còn cơ hội khuyên nhủ em…
(Vẫn còn cơ hội khuyên nhủ tức là nữ chính giữ nguyên ý định độc thân, không còn cơ hội khuyên nhủ tức là nữ chính đã thay đổi ý định.).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi