NAM PHI THẤT SỦNG


Sáng hôm sau tại Đào Nhi Cung.

Các phi tần đều đến thỉnh an đầy đủ.
- Hoàng Hậu : Nếu các muội đã đến thỉnh an hết thì về được rồi! À, Diễm Tần và Phụng Phi ở lại một chút.

Bổn Cung muốn nói chuyện với hai muội.
Họ nhìn nhau vô cùng hoang mang, Y đương nhiên thấy ánh mắt cầu cứu của họ.
- Y : Hoàng Hậu Nương Nương xin thứ lỗi, hôm nay hai vị muội muội đã hứa cùng thần thiếp đến Chính Cung thỉnh an Thái Hậu.

Không nên để Thái Hậu chờ lâu! Thần thiếp xin cáo lui! Hai muội đi nhanh lên.
- Diễm Tần : Hoàng Hậu Nương Nương, thần thiếp cáo lui!
Họ chạy nhanh phía sau Y, bên trong Hoàng Hậu không khỏi tức giận.

Cô ta như nổi điên lên.

Hoàng Quý Phi nhàn hạ ngồi uống trà.
- Hoàng Quý Phi : Hoàng Hậu Nương Nương, người tức giận gì chứ.

Thần thiếp đã từng nói người đừng suy nghĩ quá đơn giản.

Bây giờ thì hay rồi, cả Hậu Cung đều chạy theo chân ả ta.
- Hoàng Hậu : Câm miệng! Diễm Tần đó, ngày trước Bổn Cung chiếu cố cô ta như thế nào, bây giờ lại trở mặt quay lưng.

Tiện tì!
- Hoàng Quý Phi : Có lẽ, cô ta đã biết được những gì không nên biết.
- Hoàng Hậu : Chuyện của trưởng công chúa? Làm sao có thể?
- Hoàng Quý Phi : Phụng Phi ngốc nghếch cho dù có nghe cũng không thể hiểu những gì chúng ta nói hôm đó.

Nhưng Diễm Tần có thể hiểu.
- Hoàng Hậu : Chết tiệt! Bây giờ phải làm sao đây?
- Hoàng Quý Phi : Ả Diễm Tần đó, gió chiều nào ngã theo chiều đó.

Đáng chết nhất.

Nhưng trước tiên, người và thần thiếp cần lấy lại ân sủng từ Hoàng Thượng.
_ Ngự Hoa Viên _
Các phi tần đều đã trở về Cung chỉ còn lại ba người họ.

- Diễm Tần : Quý Phi Nương Nương, lúc nãy người cố tình nói như vậy sao?
- Y : Không, Bổn Cung thật sự có hẹn với Thái Hậu.

Chỉ là thấy các cô hoang mang như vậy, ra tay giải vây.

Giờ các cô về được rồi!
- Phụng Phi : Chúng thiếp cáo lui!
- Y : Chờ đã, từ ngày hôm nay các người chú ý đến thức ăn của mình.

Muốn cẩn thận hơn thì dùng bữa ở Đoan Nguyệt Cung.

Còn nữa, ngày hôm qua vẫn chưa làm Bổn Cung hả giận.

Ngày sinh thần của ta các người mang hai hòn đá cuội để mừng thọ.

Sắp tới là lễ vạn thọ của Thái Hậu, Diễm Tần mang cho ta một cặp đá phỉ thúy, Phụng Phi mang cho ta một phiến đá thạch anh.
- Diễm Tần : Thần thiếp đã hiểu! Cung tiễn Quý Phi Nương Nương!
_ Chính Điện _
- Y : Thần thiếp xin thỉnh an Hoàng Thượng!
- Hắn : Người đến rồi sao? Mau, lại đây.

Biết là gì không?
- Y : Người đang vẽ tranh sao?
- Hắn : Nhìn có quen không?
- Y : Đây...là thần thiếp sao?
- Hắn : Người vẽ cho trẫm bức tranh bằng máu đẹp như vậy.

Trẫm vẽ lại cho người một bức tranh.
- Y : Rất đẹp!
- Hắn : Người đến tìm trẫm có chuyện gì sao?
- Y : Ngày hôm qua...người đã nói sẽ đến Chính Cung cùng thần thiếp.

Đi thôi!
- Hắn : À ra vậy, được!
_ Chính Cung _
- Thái Hậu : Đã đến rồi sao? Các con mau đứng dậy, đứng dậy đi.
- Y : Thái Hậu hôm nay người có khỏe không?
- Thái Hậu : Ai gia khỏe lắm, Nguyệt Nhi lại đây!
Y đến cạnh Thái Hậu, từ bên ngoài có một người phụ nữ mang trà vào.

Vẻ ngoài đã lớn tuổi, có vẻ rất giàu kinh nghiệm.
- Thái Hậu : Con có biết là ai không?
- Y : Thần thiếp chưa từng gặp qua vị cô cô này.
- Thái Hậu : Đây là Hồ Diệp cô cô.

Người do chính tay ngạch nương của con chọn.
- Y : Hồ Diệp cô cô, Bổn Cung có thể đến gần người một chút không?
Y nhìn bà ấy, vẻ ngoài hiền từ dày dặn.

Trong kí ức của cơ thể, người trước mắt quả thật rất giống ngạch nương của Minh Nguyệt.
- Y : Hồ Diệp cô cô, nhìn người ta có cảm giác rất đáng tin tưởng.

Xin hãy chăm sóc cho Thái Hậu thật tốt!
- Hồ Diệp cô cô : Quý Phi Nương Nương xin người yên tâm, nô tỳ đã hầu hạ Thái Hậu từ lâu.

Nhất định không phụ sự tin tưởng của người!
- Y : Xin đa tạ!
Tiểu Nhị Tử từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào.

Có vẻ rất gấp, Y nhanh chóng hiểu chuyện ra hiệu cho hắn không được bất kính.
- Y : Có chuyện gì?
- Tiểu Nhị Tử : Hồi Hoàng Thượng, Thái Hậu, Quý Phi Nương Nương.

Diệp Tần Nương Nương vừa động thai, có vẻ sắp lâm bồn rồi!
- Y : Sắp lâm bồn sao? Có phải còn quá sớm không? Hai tháng nữa mới tròn chín tháng kia mà?
- Thái Hậu : Diệp Tần mang long thai, bụng đã to như vậy.


Sinh sớm cũng không phải quá nguy hiểm, con đừng quá lo lắng!
- Y : Đi gọi Diễm Tần và Phụng Phi đến!
Y và hắn nhanh chóng rời khỏi, đến nơi thì Diệp Tần đã bắt đầu lâm bồn.

Diễm Tần và Phụng Phi cũng vừa đến.
- Y : Hai người vào trong đi.
- Diễm Tần : Quý Phi Nương Nương...người..
- Y : Hai người đều là nữ nhân, có thể giúp muội ấy nhiều hơn.

Bổn Cung cho phép, đừng làm ta thất vọng.
Diễm Tần mỉm cười gật đầu bước vào trong.

Y cùng hắn đến sảnh chờ sẵn.

Bên trong, Lưu Quý Phi cố gắng giúp Diệp Tần hạ sinh.

Hai người họ đến cũng giúp một tay.

Đỡ đầu của Diệp Tần lên để dễ hít thở.
- Phụng Phi : Diệp Tần, cố lên.

Một chút nữa thôi!
- Diễm Tần : Ma ma, như thế nào rồi?
- Mama : Sắp được rồi, Diệp Tần Nương Nương.

Rặn thêm chút nữa!
vỞ đại sảnh, họ đi qua đi lại không biết bao nhiêu lần.

Tiếng khóc đã vang lên, rất rõ ràng.

Chỉ một lúc sau, ma ma vui mừng bế đứa trẻ trên tay đến.
- Ma ma : Chúc mừng Hoàng Thượng, là một a ca.

Sinh ra khỏe mạnh khôi ngô tuấn tú.
- Y : Là một a ca? Là a ca sao?
- Ma ma : Phải là một a ca.
- Y : Aaaaaa LÀ MỘT A CA.

DIỆP TẦN MUỘI NGHE THẤY KHÔNG? LÀ ĐẠI A CA, LÀ ĐẠI A CA CỦA HOÀNG CUNG!!!!
Y vui mừng nhảy cẫng lên, hắn vui vẻ bế a ca lên tay.

Nhìn vào gương mặt nhỏ bé vô cùng cưng chiều.
- Hắn : Đứa trẻ này được sinh ra vào ngày nắng đẹp.

Chính sự triều đình êm ấm, thiên hạ thái bình.


Lại còn là a ca đầu tiên của Hoàng Cung.

Đặt tên...Phúc An! Thưởng! Diệp Tần được phép sở hữu một Cung.

Lấy thụy hiệu Diệp Cát Cung.

Tất cả nô tài đều thưởng hai trăm lượng bạc!
- Y : Hoàng Thượng anh minh!
Sau khi xong hết, đã được dọn dẹp.

Y mới vào bên trong gặp Diệp Tần.
- Y : Diệp Tần, muội giỏi lắm! Rất giỏi! Muội đã sinh được một a ca.

Là a ca đầu tiên của Hoàng Cung.
- Diệp Tần : Cũng nhờ có huynh, đã cho phép thêm hai người họ vào trợ giúp.

Công của huynh cả đời muội ghi nhớ!
- Y : Đừng khách sáo, muội bây giờ cần nghỉ ngơi để có sức khỏe gặp con nữa.

Hoàng Thượng rất thương yêu đại a ca.

Đã đặt tên đứa trẻ là Phúc An.

Muội thấy có đẹp không?
- Diệp Tần : Rất đẹp! Huynh, Tần vị không được nuôi con.

Nhưng muội không muốn đưa nó đến Thư Thiên Phòng.

Muội muốn huynh là người nuôi nó, muội muốn nó gọi huynh là phụ thân.

Muội vẫn còn có thể sinh đứa bé khác, đứa trẻ này...là con của huynh!
Cô cầm lấy tay Y, nhẹ nhàng mỉm cười.

Y cũng cầm chặt tay cô, rơi nước mắt nhưng vô cùng hạnh phúc.

Tình cảm huynh muội của Diệp Tần đối với Y thật đáng ngưỡng mộ!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi