NAM PHI THẤT SỦNG


Khâm Thân Vương: Hồi Hoàng huynh, Khâm Phủ có một nữ y rất giỏi, nếu Hoàng huynh cho phép thần đệ sẽ truyền bà ấy đến ngay.

Biết đâu sẽ cứu được cả mẹ con Phụng Tần Nương Nương.
- Hắn: Vậy thì nhanh lên.
Khâm Thân Vương tức thì cho người truyền nữ y đến.

Quả thật bà ta rất giỏi, nửa canh giờ sau liền có dấu hiệu khả quan.
- Dung Quý Nhân: Cố gắng một chút nữa thôi Phụng Tần Nương Nương.
...Aaaa
Phụng Như Mai ngất đi.

Đứa trẻ được bế đến trước hắn và Y.

Là một công chúa, con bé nhìn thật nhỏ nhắn đáng yêu.

Khâm Thân Vương kiềm chế cảm xúc đến nghẹn giọng.
- Hắn: Tại sao công chúa lại yếu ớt như thế này?
- Nữ y: Hồi Hoàng Thượng, hãy để thần xem cho công chúa.
- Y: Kỳ lạ, những đứa trẻ khác vừa ra đời sẽ khóc thật to.

Chỉ có con bé lại không có một âm thanh nào.
- Nữ y: Hồi bẩm Hoàng Thượng, công chúa...đã mắc bệnh bẩm sinh.

Việc hít thở không được thuận lợi như những đứa bé bình thường một phần là do ở trong bụng mẹ quá lâu.

Nên...nên công chúa mới trông yếu ớt như vậy.
- Hắn: Lui đi!
- Khâm Thân Vương: Hoàng huynh, mọi chuyện đã xong, thần đệ xin phép trở về.
- Hắn: Được!
- Y: Ma ma, hãy chăm sóc cẩn thận cho công chúa!
Trở về Chính Điện, hắn bất lực chống tay lên mặt.

Đứa con gái của hắn khó khăn lắm mới được chào đời, vừa chào đời lại mắc phải bệnh bẩm sinh.

- Y: Hoàng Thượng, người đừng quá đau lòng.

Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Công chúa nhất định sẽ lớn lên bình an.
Ôm chầm lấy y, hắn gục mặt vào lòng y.

Chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng đến thế.

Có lẽ là vì những đứa con của hắn sinh ra đều khoẻ mạnh, hắn chưa từng nghĩ đến việc một trong số chúng sẽ xấu số hơn.

Nay, công chúa vừa chào đời đã mắc phải, nỗi bất an trong lòng hắn ngày một nhiều.
- Hắn: Nguyệt Nhi, trẫm phải làm sao đây? Trẫm phải làm gì mới cứu được con bé?
Y ôm hắn trong lòng, cảm giác tội lỗi càng tăng lên.

Là y có lỗi với hắn, nhìn hắn thất vọng như thế y thật tâm không nỡ.
- Y: Hoàng Thượng, thần thiếp vô dụng, không làm gì được cho người hết.
Hắn im lặng không trả lời, đầu vẫn gục trong lòng y.

Ôm y thật chặt.

Người này luôn là nơi cho hắn cảm giác bình yên nhất mỗi khi đêm về.

Dù trong ngày có xảy ra biết bao chuyện, chỉ cần tối đến được ôm lấy Nguyệt Nhi của hắn, được nghe y khuyên nhủ, hắn liền cảm thấy thật dễ chịu.

Như y nói, hắn tin mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
- Hắn: Nguyệt Nhi, đã mấy tháng ròng rã mà cuộc chiến phía Bắc vẫn không ngừng lại.

Trẫm mỗi ngày đều căng thẳng đến mệt mỏi.

Từ trước đến nay trẫm luôn tự cao rằng mình là Hoàng Đế, muốn gì được đấy.

Trẫm chưa từng phải khao khát thứ gì đến tuyệt vọng như vậy.

Cho đến bây giờ trẫm đã cảm nhận được rồi.

Suốt mấy tháng qua trẫm rất muốn được ôm lấy người, muốn được ngủ lại Đoan Nguyệt Cung cùng người.

Nhưng vừa mở mắt thì là tấu chương không thì nghị sự.

Đống phiền phức ấy chẳng biết tại sao xem mãi mà không hết.
- Y: Hoàng Thượng, người đã vất vả nhiều rồi!
Hai tay nâng cằm hắn lên, khuôn mặt chất chứa đầy sự mệt nhoài.

Y chủ động hôn lấy hắn.

Hôn thật lâu, cùng nhau chìm vào khoảng lặng của Chính Điện.

Hôn cho những ngày tháng không gặp nhau.

Dù thật gần nhưng cũng thật xa.
...Đêm nay Đoan Quý Phi ở lại Chính Điện.
_Lý Nghi Cung_
- Hoàng Quý Phi: Vậy sao? Là một công chúa à?
- Linh Nhi: Hồi Hoàng Quý Phi Nương Nương, thật sự là một công chúa, lại còn không được khoẻ mạnh.
- Hoàng Quý Phi: Vô dụng, không cần động đến nó.

Phúc Hoà, con đã học đến đâu rồi hả? Ngạch nương nói cho con biết, hôm nay con không học hết trang đó thì đừng rời khỏi Lý Nghi Cung.
Linh Nhi nhìn Nhị a ca xót xa vô cùng, dù sao đó cũng chỉ là một đứa bé.


Dùng mọi cách để ép nó học giỏi cũng thật là quá mức rồi.
...
_Chính Cung_
- Thái Hậu: Cũng thật tội nghiệp con bé, còn nhỏ như thế mà lại...Ai Gia phải đến Kính Tâm Toạ cầu phúc cho nó.
...Sáng hôm sau
Phụng Như Mai thức dậy cứ ngỡ mình từ cõi chết trở về.

Trong phòng không có một ai.

Cô muốn chạy ra ngoài tìm con nhưng cơ thể bủn rủn không cử động được.
- Phụng Tần: Cửu Hoa! Cửu Du!
- Cửu Hoa: Dạ có nô tỳ, có chuyện gì vậy Nương Nương?
- Phụng Tần: Con ta đâu rồi?
- Cửu Hoa: Cửu Du đang chăm sóc cho công chúa.
- Phụng Tần: Là công chúa sao? Mau bế con bé đến đây.
...
- Phụng Tần: Hoàng Thượng đã đặt tên cho con bé chưa?
- Cửu Du: Chuyện đó...
- Cửu Hoa: Nương Nương, xin người nén đau buồn.

Công chúa vừa sinh ra đã mắc bệnh, việc hít thở không được thuận lợi.

Hoàng Thượng vì quá lo lắng nên đã trở về Chính Điện, đến bây giờ vẫn chưa quay lại.
- Phụng Tần: Cái gì? Sao có thể được chứ, suốt thời gian mang thai ta luôn rất cẩn thận mà, ta cũng an thai thường xuyên.

Sao công chúa lại mắc bệnh được chứ?
- Cửu Hoa: Là...là do thời gian ở trong bụng quá lâu.
- Phụng Tần: Ngạch nương xin lỗi con, chính là ngạch nương vô dụng mà.
- Cửu Du: Nương Nương, người vừa sinh nên giữ sức khỏe!
...
_Chính Điện_
- Y: Hoàng Thượng, người đã thức tại sao không kêu thần thiếp dậy chứ.
- Hắn: Nguyệt Nhi mệt mà, cứ ngủ thêm một lát!
- Y: Hôm nay...thiếp lên triều cùng người có được không?
- Hắn: Hôm nay trẫm không có nghị sự, Thuần Tộc cử Tướng Quân đến yểm trợ quân ta dẹp loạn.

Trẫm phải đón tiếp khanh ấy.
- Y: Vậy thần thiếp đi đón khách cùng người được không?
- Hắn: Đương nhiên!
...
- Thuần Triết Khiêm: Thần, Thuần Triết Khiêm xin thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc!
- Hắn: Tướng Quân, mời đứng lên.


Ban ngồi.
- Thuần Triết Khiêm: Tạ Hoàng Thượng!
- Hắn: Tướng Quân, đây là Đoan Quý Phi.
- Y: Thuần Tướng Quân vạn phúc!
- Thuần Triết Khiêm: Tạ Nương Nương! Đã nghe danh từ lâu, nay mới có dịp gặp gỡ.
Từ nãy giờ nói chuyện toàn cung kính cuối đầu, đến khi được y chào hỏi gã mới ngẩn đầu lên nhìn.

Gã thoáng ngạc nhiên, chưa bao giờ gặp người nào như thế này.

Dù là nam nhân nhưng dung mạo quả thật hơn người, gã không biết phải dùng từ nào để miêu tả về nét đẹp của người con trai trước mắt.

Vừa xinh đẹp lại mỹ miều và còn rất nhẹ nhàng.

Gần như tất cả đều thật hoàn hảo.

Lần đầu tiên trong cuộc đời gã thích nhìn một người đến như vậy.

Rời mắt một chút, y lại trở về ngồi cạnh hắn.

Có lẽ đây là lý do y dược hắn sủng ái nhiều đến vậy.

Đến gã còn muốn ôm y vào lòng chiều chuộng, nói gì đến Hoàng Đế phong lưu đa tình.
- Y: Hoàng Thượng, người ở lại nói chuyện tiếp đi.

Thần thiếp đến thăm Phụng Tần.
- Hắn: Được!
Nhìn thấy y rời đi, Thuần Triết Khiêm có chút tiếc nuối.

Vừa rời khỏi Chính Điện y đã thở phào.

Ánh mắt người lúc nãy nhìn y thật sự có phần rất kỳ lạ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi