NAM PHI

Chu Bân nói không sai, cho dù lúc này Ngộ Quân Diễm có muốn đi đến thôn Hồng Diệp cũng phải trở lại Vương phủ trước đã. Gọi Chu Bân và Tô Ngọc Hành vội vã trở lại Vương phủ, Đào Tử và Lý Tử đang núp ở sau cánh cửa lo lắng hết nhìn đông lại ngó tây, hỏi mới biết thì ra lúc sáng Trì Úy mới tới, nhưng họ nói Vương gia còn chưa ngủ dậy, bảo y lát nữa quay lại. Hai nha đầu đang không biết nếu y lại tới thì nên nói gì để đối phó, thật may đám người Ngộ Quân Diễm đã về.

Lý Tử nói: “Vương gia, Vương phi, không còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ hai ngài tắm rửa, thay quần áo. Nếu không, lát nữa Trì đại nhân tới, thấy dáng vẻ mệt mỏi này của hai người, sợ rằng sẽ sinh nghi.”

“Cũng được.” Ngộ Quân Diễm gật đầu nói, “Chu Bân, ngươi về trước đi, Tô… Ái phi, ngươi theo bổn vương.”

Ngộ Quân Diễm vì để tiết kiệm thời gian, hắn quyết định cùng Tô Ngọc Hành tắm rửa. Khi vào bồn tắm, thấy Tô Ngọc Hành nhìn mình chằm chằm từ trên xuống dưới, trong lòng trào phúng người này đúng là lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, vừa vẩy nước ấm lên người mình, lạnh nhạt hỏi: “Ái phi nhìn thỏa thích chưa?”

Tô Ngọc Hành đang đắm chìm trong cảm giác vui sướng vì báo được thù, nghe hắn hỏi như vậy, chớp chớp mắt, nhếch miệng cười nói: “Coi như đủ rồi. Thân thể ngươi cũng không khác ta là mấy.”

“Đương nhiên là không khác.” Ngộ Quân Diễm trợn mắt, trầm giọng nói, “Xem đủ rồi thì mau tắm đi, lát nữa chúng ta còn phải đối phó với Trì Úy đó.”

Tô Ngọc Hành nghe xong đột nhiên vỗ đầu kêu lên: “Ai da, Quân Diễm, lần này chúng ta đi Trảm Bắc không mang đặc sản gì về cho Trì đại nhân sao?”

Ánh mắt Ngộ Quân Diễm lạnh hẳn đi, nhìn Tô Ngọc Hành lạnh lùng hỏi: “Ái phi có ý gì? Ngươi nên biết, chuyện chúng ta đi Trảm Bắc phải giấu y.”

Tô Ngọc Hành bày ra vẻ mặt không hiểu kèm ngạc nhiên, hỏi: “Giấu y? Tại sao chứ?”

“Tô! Ngọc! Hành!” Ngộ Quân Diễm tiến tới túm lấy yết hầu của Tô Ngọc Hành, ghé sát bên tai y, hung hãn nói, “Ngươi đừng giả ngây giả ngốc trước mặt ta! Chuyện đi huyện Trảm Bắc, nếu ngươi dám tiết lộ ra nửa câu, bổn vương nhất định sẽ khiến ngươi đến hài cốt cũng không còn!”

“A, a, Quân Diễm, ngươi bóp ta đau.” Tô Ngọc Hành uất ức giãy giụa nói, “Ngươi không cho ta nói, ta không nói là được, làm gì hung dữ như vậy.”

“Tô Ngọc Hành!” Ngộ Quân Diễm đè thanh âm xuống mức thấp nhất, tiếng nói hòa cùng hơi nước truyền vào lỗ tai Tô Ngọc Hành có chút ẩm ướt, ngưa ngứa.

“Ngươi ở trước mặt bản vương tốt nhất nên thành thật một chút, nếu không…”

“Ta rõ ràng trước giờ đều ngoan ngoãn nghe lời ngươi.” Tô Ngọc Hành nghịch ngợm cười nói, ánh mắt chợt ngừng ở vết sẹo trên ngực và bụng của Ngộ Quân Diễm, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, tay trái đưa tới vuốt ve vết sẹo kia, nhẹ nhàng nói, “Ít nhất… ba năm.”

“Hả?” Ngộ Quân Diễm không hiểu lời y nói, hỏi lại, “Cái gì ít nhất ba năm?”

Tô Ngọc Hành không trả lời Ngộ Quân Diễm, chỉ mơ hồ hỏi: “Quân Diễm, ngươi… rất anh dũng đúng không?”

Một câu này Tô Ngọc Hành khiến Ngộ Quân Diễm bừng hiểu, y đang nói tới vết sẹo trước ngực mình. Nhưng ngoài bừng hiểu, hắn còn kinh ngạc hơn. Vết thương trước ngực này là năm đó hắn theo Kim tướng quân chống quân xâm lược, tính toán thời gian, đến nay cũng hơn ba năm rồi. Vết thương này chính hắn cũng không nhọc lòng nhớ đến, vậy mà Tô Ngọc Hành vừa nhìn đã biết là ba năm, không hổ là con trai của thái y. Bản lĩnh của y, e rằng còn cao hơn hắn nghĩ.

“Vương gia, Vương phi, Trì đại nhân đã đến cửa Vương phủ rồi ạ.” Lý Tử đi vào nói, “Có mời y vào phủ không ạ?”

Ngộ Quân Diễm cười lạnh gật đầu nói: “Dẫn y vào phòng khách chờ, bổn vương sẽ đến sau.”

“Dạ.”

Sau khi Lý Tử lui ra, Ngộ Quân Diễm đứng dậy, lấy khăn vải lau sạch nước trên người, đột nhiên cười hỏi: “Không ngờ ái phi cũng biết lấy lòng đấy.”

Tô Ngọc Hành nghiêng đầu, không hiểu ý nhìn Ngộ Quân Diễm, lặp lại: “Lấy… lòng?”

Ngộ Quân Diễm cười nói: “Đúng vậy, ngươi nói ta anh dũng, nhưng chúng ta chưa từng kề vai chiến đấu, sao ngươi biết ta anh dũng? Đây không phải lấy lòng thì là gì?”

Tô Ngọc Hành đột nhiên nở nụ cười, cười đến trông cực kỳ ngu ngốc, giống như đứa trẻ nói dối bị phát hiện, ngay lúc Ngộ Quân Diễm không nói gì nữa, xoay người rời đi, Tô Ngọc Hành đột nhiên mở miệng, cười hì hì nói: “Quân Diễm là Vương gia, đương nhiên sẽ dùng kim sang dược loại tốt nhất. Nhưng dù là sinh cơ tán, tử kim cao cũng không thể xóa hết được sẹo. Trên người Quân Diễm có rất nhiều vết thương nông sâu khác nhau, hơn nữa những vết thương này phần lớn ở trên ngực, bụng, và bả vai, trên lưng lại không có vết thương nào cả. Người luôn xông lên phía trước đương nhiên là anh dũng rồi.”

Ngộ Quân Diễm kinh ngạc xoay người, nhìn Tô Ngọc Hành đang nhe hai hàm răng trắng toát cười híp mắt, trầm mặc một lúc, sau đó giống như đã hạ quyết tâm, Ngộ Quân Diễm bước nhanh tới bồn tắm, tháo trâm cài tóc bằng gỗ trên đầu xuống, đưa cho Tô Ngọc Hành, nói: “Cái này tặng cho ngươi.”

Tô Ngọc Hành cười hì hì nhận trâm gài tóc, xoa xoa mũi nói: “Cảm ơn, nhưng ta không có gì tặng cho ngươi cả.”

“Trâm gỗ tuy không có gì quý giá, nhưng ta rất thích hoa văn của nó, cho nên vẫn luôn cài.” Ngộ Quân Diễm chỉ hình khắc trên trâm gỗ hỏi, “Ngươi có nhận ra phía trên khắc gì không?”

Tô Ngọc Hành nghiêng đầu nhìn, nói: “Hình như là… chim?”

“Chính xác hơn là chim ưng, một con chim ưng giương cánh bay lượn.”

“Ha, nghe ngươi nói quả nhiên là chim ưng bay lượn.” Tô Ngọc Hành kêu lên, “Cánh này khắc rất đẹp! Thật lợi hại!”

“Chim ưng vì có đôi cánh khỏe mới có thể bay lượn trên không trung, hiếm có kẻ thù nào sánh bằng.” Ngộ Quân Diễm chăm chú nhìn Tô Ngọc Hành, chân thành hỏi, “Ngọc Hành, ngươi có đồng ý làm cánh của ta không?”

Nụ cười ngốc nghếch trên mặt Tô Ngọc Hành lập tức cứng lại, y nheo mắt, đôi mắt chợt lóe sáng, y đưa trâm lên trước mặt Ngộ Quân Diễm nói: “Quân Diễm, ngươi cài nó lên giúp ta.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi