NAM PHỤ ÁC ĐỘC THÌ PHẢI MUỐN LÀM GÌ

Lâm Đồng giống như gặp sét đánh giữa trời quang.

Cả người phát run, thẳng đến một lúc lâu sau, y mới tìm được giọng nói của mình "Anh, chuyện này không có khả năng! Ông nội sẽ không đồng ý!"

Lâm Đồng là thật sự luống cuống. Phía trước Lục Bạch thu hồi tiền đã cho y, đem cả gia đình đều đuổi ra khỏi Lục gia, Lâm Đồng chỉ cảm thấy là Lục Bạch muốn rèn luyện bọn họ, cấp cho một chút trừng phạt nho nhỏ.

Dù sao nhiều năm như vậy, Lục Bạch gần như là bị lão gia tẩy não. Trừ bỏ biết công tác bên ngoài, còn lại chính là chiếu cố thật tốt người trong nhà.

Y làm vị hôn thê của Lục Bạch, trước nay đều ở tại trong phòng Lục Bạch, tuy rằng không phải cùng giường, nhưng cũng đích đích xác xác là người thân của Lục Bạch, anh ta không có khả năng vứt bỏ mình như vậy.

Nhưng mà không nhất định, vạn nhất anh ta thật sự thay lòng đổi dạ thì sao?

Lâm Đồng ngẩng đầu nhìn Bạc Ngạn đang ôm Lục Bạch.

Cái khác không nói, chỉ là một thân khí chất liền không phải thứ mà y có thể cùng so sánh. Huống chi, gia thế của vị này chỉ sợ cũng rất lợi hại. Nếu không vì cái gì tên nhị thế tổ kia nhìn thấy anh liền cũng dám nói năng lung tung.

Cho nên, Lục Bạch là thật sự muốn vứt bỏ mình để cùng vị này liên hôn sao?

Lâm Đồng hoảng loạn bắt lấy góc áo của Lục Bạch "Lục ca......."

Bởi vì sợ hãi quá độ, lần này nước mắt của Lâm Đồng là thật, mà thời điểm y lấy Lục lão gia ra làm lá chắn cũng là thật "Anh ngẫm lại lời anh nói trước khi ông nội qua đời đi, anh nói nhất định sẽ không bỏ rơi em."

"Cho nên sao?" Lục Bạch từ trên cao nhìn xuống y "Hiện tại tôi đổi ý không được à?"

"Đương nhiên không được! Ông nội sẽ không đồng ý!" Ngữ khí của Lâm Đồng chém đinh chặt sắt. Phảng phất chỉ cần nói như vậy, Lục Bạch liền thật sự sẽ thu hồi tâm ý.

Nhóm nhị thế tổ đứng xung quanh nhịn không được cười ra tiếng trước.

Tên trai ngành phía trước đứng ra trào phúng Lâm Đồng còn thuận miệng tiếp một câu "Lục lão gia người ta, là ông nội ruột của Lục thiếu. Nếu thật sự còn sống, nhất định cũng sẽ chiều theo tâm ý của Lục thiếu mà làm. Cậu ở chỗ này một câu một tiếng ông nội là như thế nào vậy?"

"Không biết còn tưởng rằng Lục lão gia là ông nội ruột của cậu đấy!"

"Ha ha ha ha!" Lời này, tất cả người trong phòng đều cười theo.

Nhưng Lâm Đồng đã không rảng lo chút mặt mũi như vậy. Y chỉ biết gắt gao mà bắt lấy góc áo của Lục Bạch, như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Y là thật sự không muốn trải qua bất cứ ngày tháng khổ cực nào nữa. Lúc trước Lục lão gia mặc kệ là vì cái nguyên nhân gì mà chọn trúng y, tóm lại là đã đem y từ trong biển khổ thoát ra ngoài. Hiện tại Lục Bạch muốn vứt bỏ y, để y lần thứ hai trở về cái địa phương rách nát Lâm gia kia, y có chết cũng không chấp nhận.

Nhưng trình độ tàn nhẫn của Lục Bạch còn vượt xa cả tưởng tượng của y, thậm chí lúc này đây, Lục lão gia mà ngày xưa Lục Bạch từng vô cùng kính trọng cũng đều không được cậu bỏ ở trong lòng.

"Cậu không phải muốn biết ông nội có thật sự đồng ý hay không sao? Vậy cậu trực tiếp đi hỏi không phải là được rồi à?" Ngữ khí Lục Bạch rất nhẹ, nhưng lại không được chen vào.

Lâm Đồng vừa định phản bác, đã bị ông chủ quán bar cùng bảo an do Lục Bạch gọi ra mang ra ngoài.

"Cậu biết lão gia được chôn ở chỗ nào chứ?" Lục Bạch nhướng mày nhìn thanh niên đứng trước mặt.

Mi thanh mục tú, rất có vài phần hương vị. Vừa thấy chính là diện mạo điển hình của tiểu bạch hoa. Là loại hình cha của Lục Bạch yêu thích nhất.

"Lão gia đối với tôi có ơn, tôi đi xem cũng là chuyện bình thường." Chỉ là cái chi tiết sau lại cùng cha Lục giấu ở mặt sau mộ địa làm chút chuyện kích thích cho nên mới thuận lợi thượng vị này, liền không cần phải nói ra trước công chúng.

Có thể đi theo bên người cha Lục nhiều năm như vậy, còn biết mở ra một quán bar kiếm tiền chỉ thuộc về mình, có thể thấy được hắn cũng là một người thông minh.

Mà loại người thông minh này, lại càng hiểu rõ đối tượng mà mình cần nguyện trung thành là ai.

Lục Bạch tuổi trẻ cầm quyền, làm thủ hạ cho cậu, tổng so với việc bán mình cho cái tên đàn ông hiếu thắng như cha Lục hời gấp trăm lần.

Lục Bạch vỗ vỗ bả vai của hắn "Sự tình làm tốt một chút, thiếu gia ta sẽ không ủy khuất cậu."

"Không dám, tôi chỉ muốn một cuộc sống an ổn là tốt rồi." Thanh niên thức thời bảo trì khoảng cách với Lục Bạch.

Ánh mắt của Bạc Ngạn cũng thu trở về.

Lục Bạch kêu hắn đi xuống làm việc, sau đó thật sự ở trong phòng ngồi xuống, tuy rằng không rót rượu, nhưng lại chủ động lấy từ trong mâm đựng trái cây trước mặt ra một quả dâu tây.

"Dạ dày của tôi không tốt, đều là bạn bè, vậy không uống rượu nhé!"

"Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi đều hiểu! Cái kia, tôi kêu bọn hắn mang cho cậu chút trà nóng nhé. Hồng trà của nơi này không tồi, có muốn thêm sữa không?" Tên công tử mới vừa rồi nhảy nhót gọi Lục Bạch là chị dâu nhanh chóng thò qua, trong giọng nói tràn đầy nịnh nọt.

"Cái đó, Lục ca tôi hôm nay thật sự là quá tò mò nên mới lại đây, anh có thể nào giúp tôi cầu tình anh trai chút được không, bằng không buổi tối anh ấy về nhà sẽ đánh tôi đó!"

Nhìn bộ dạng đáng thương hề hề của hắn, Lục Bạch cũng sinh ra tò mò mà đánh giá Bạc Ngạn vài lần.

Ở trong ấn tượng của cậu, Bạc Ngạn luôn luôn trầm ổn lại khắc chế. Cho dù là tình cảm, hay là biểu đạt, đều ở một mức độ vô cùng nề nếp, cũng sẽ không vượt rào.

Cho nên Lục Bạch có chút tưởng tượng không ra bộ dạng anh nhảy lên đánh người.

Bạc Ngạn bị cậu nhìn đến nóng mặt, dứt khoát đưa mắt ra hiệu cho đứa em trai xui xẻo kia của mình, ý tứ chính là bảo hắn cút mau.

Lục Bạch nâng lên chén hồng trà vừa được đưa tới uống một ngụm, rất có hứng thú nhìn hai anh em bọn họ đùa giỡn.

Những tên trai ngành bồi người ở trong phòng rất nhanh đều bị mang ra ngoài, dư lại mấy người hôm nay sở dĩ sẽ phối hợp với Lục Bạch tạo ra cái bố cục này, chính là nhiều ít có việc muốn cầu đến trên người Lục Bạch.

Đừng nhìn hoa danh của nhóm người này ở bên ngoài, dù sao bọn họ cũng là chịu sự giáo dục tinh anh lớn lên. Trong xương cốt vẫn là có chút năng lực.

Đặc biệt là phương diện nhân mạch, những người này quen đủ mọi loại người trong xã hội, nhân mạch phong phú muốn chết. Nếu không phải một người hai người đều không đứng đắn, thích sống bừa bãi cẩu thả qua ngày, có khi hơn phân nửa đều có thể đem chính mình đóng gói thành thanh niên tài tuấn.

Mà Lục Bạch kêu những người này tới, chính là nhìn trúng điểm đó.

Cậu có một cọc sinh ý muốn làm cùng nhóm nhị thế tổ này. Mà cọc sinh ý đấy, chỉ có nhóm nhịn thế tổ này đó mới có khả năng.

Chính là về những tài sản có trong tay cha của Lục Bạch.

Phía trước Lục Bạch đóng băng tài khoản của ông ta, nhưng cũng không thể làm cha Lục nghèo rớt mồng tơi. Tựa như mẹ Lục trong tay có của hồi môn, còn có thể dựa vào nhà mẹ đẻ, trong tay cha Lục cũng có một ít bất động sản năm đó thời điểm Lục lão gia qua đời để lại cho ông ta.

Nơi này trừ bỏ có cửa hàng cùng chung cư bên ngoài, còn có không ít vàng cùng kim cương.

Lục Bạch coi trọng tài sản mà cha Lục thừa kế từ trong tay Lục lão gia đó, nói cái gì cũng đều muốn hung hăng mà cắn một ngụm.

Vì thế, cậu nghĩ tới mấy biện pháp hố người, tính toán tay không bắt sói trắng.

Cha Lục thích đánh bạc, mà sòng bạc cũng là địa phương dễ dàng kích thích người ta đem tất cả tiền bạc đổ vào nhất.

Không ai biết, Bạc Ngạn có một cái du thuyền.

Lục Bạch bán quần áo, trang sức của mẹ Lục vừa lúc đủ tiền mua lại cái du thuyền trong tay Bạc Ngạn. Dứt khoát lưu loát biến nó thành một nơi mặt ngoài là bán đấu giá đồ cổ, tranh sơn dầu, văn nghệ lữ hành. Trên thực tế, bên trong chính là một nơi hưởng thụ phong cảnh biển cả tiêu tiền bạc.

Loại hình này, tuyệt đối là kiểu mà cha của Lục Bạch thích nhất. Đặc biệt là thời điểm ông ta nghe nói vé tàu du thuyền lần này một phiếu khó cầu, cha Lục cho dù tranh đến vỡ đầu cũng muốn cướp được một cái.

Mà mục đích Lục Bạch muốn đạt thành lần này, cùng hợp tác với nhóm nhị thế tổ là tốt nhất.

"Các cậu muốn tìm tôi bàn chuyện, tôi nhất định sẽ tận lực. Chúng ta đều là bằng hữu, không phải sao?" Lục Bạch nói chuyện vô cùng trực tiếp, đi thẳng vào vấn đề nói ra điều kiện.

Mà loại phương thức bình đẳng này của cậu cũng làm cho nhóm nhị thế tổ đó vô cùng thoải mái, cảm thấy chính mình là được Lục Bạch coi trọng. Chỉ qua một hồi công phu, cũng cùng Lục Bạch thân cận hơn không ít.

Không bao lâu, chính sự liền bàn xong. Lục Bạch biết chính mình cùng Bạc Ngạn ở đây khiến bọn họ chơi không thoải mái, đơn giản kêu người phục vụ, đem hóa đơn thanh toán.

"Tôi phải trở về uống thuốc rồi, chơi vui vẻ! Không cần khách khí." Nói xong, Lục Bạch cùng Bạc Ngạn liền rời đi.

Thuận tiện cùng đi về, còn có người em trai thấy Bạc Ngạn giống như chuột thấy mèo kia.

"Cái đó anh, ông nội hỏi anh có về nhà không?" Em trai Bạc Ngạn thật cẩn thận hỏi anh "Lục ca không phải thân thể không tốt sao, vừa lúc có thể để ông nội xem qua một chút."

Bạc Ngạn ban đầu muốn cự tuyệt, nghe thế cũng động tâm tư. Vì thế sau khi trưng cầu ý kiến của Lục Bạch, đơn giản liền trở về nhà cũ.

Trên đường, em trai Bạc Ngạn vẫn luôn ríu rít cùng Lục Bạch phun tào anh trai đáng sợ cỡ nào.

"Nhưng anh ấy không có bắt cậu nhất định phải làm bác sĩ, không phải cũng rất tốt sao?"

"Đó là bởi vì em không có thiên phú a!" Em trai Bạc Ngạn đấm ngực dậm chân "Sau khi anh ấy phát hiện cho dù có đánh chết em cũng không thể khiến em giỏi được, liền từ bỏ em luôn."

"Lục ca, em, trong lòng em thực sự rất khổ sở a!" Em trai Bạc Ngạn mưu toan đạt được sự yêu mến của chị dâu tương lai. Hắn từng nghe qua về Lục Bạch, nghe nói tính cách rất ôn nhu, dù sao có một đám bạch nhãn lang bên cạnh mà cậu vẫn chịu đựng lâu như vậy. Hiện tại nếu đổi thành loại em trai đáng yêu như hắn, nhất định sẽ vô cùng yêu thích, trợ giúp hắn thoát khỏi ông anh trai đáng sợ.

Nhưng mà hắn trăm triệu lần không nghĩ tới chính là, Lục Bạch sau khi nghe hắn lên án xong, ngữ khí thế nhưng càng thêm khẳng định "Học trưởng quả nhiên rất tốt a!"

"Chỗ nào, chỗ nào tốt?" Em trai Bạc Ngạn không dám tin tưởng.

Lục Bạch ôn tồn giải thích "Cậu xem, cậu ngốc như vậy, anh ấy liền không cho cậu học y, đây chẳng phải là vì nghĩ cho nhóm bệnh nhân hay sao?"

"Thời buổi này xem bệnh đã rất không dễ dàng, anh ấy hạ thấp tỷ lệ nhóm người bệnh gặp phải lang băm, này còn không phải là rất tốt à?"

"......." Em trai Bạc Ngạn hoàn toàn dại ra, trong lòng chỉ còn lại có một câu, đm, này mẹ nó chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi trong truyền thuyết mà!

Bên phía Lục Bạch một đường thuận lợi, mà bên phía Lâm Đồng lại đã lâm vào giữa suy sụp cực đoan.

Buổi tối mùa thu gió đặc biệt lạnh, y mặc lại ít, vải dệt một tầng hơi mỏng, gió thổi qua liền lạnh run.

Mộ địa của Lục lão gia ở ngoại thành, chờ thời điểm y đến nơi, thời gian đã là rạng sáng.

Gió nói thổi phần phật làm y run bần bật. Nơi nơi đều là một mảnh đen như mực, lại nhìn vào bên trong, đều là từng mảnh từng mảnh bia mộ.

Tên ở mặt trên đỏ tươi, phảng phất như là đôi mắt người, đang ở trong bóng tối lạnh lùng nhìn chăm chú vào y.

Lâm Đồng cơ hồ bị dọa són ra quần, gắt gao mà bám vào cửa xe không đi xuống.

Nhưng rất nhanh đã bị bảo tiêu túm lấy ném xuống xe.

"Lục thiếu nói, nếu cậu muốn hỏi, liền phải đi hỏi cho cẩn thận." Bảo tiêu kia đem đồ cúng còn có bó hương ném cho Lâm Đồng.

Cùng lúc đó, còn chuẩn bị cho Lâm Đồng một cái thùng gỗ chứa đầy nước, thêm một chiếc giẻ lau có mùi hương kỳ quái.

"Lục thiếu nói, cậu đối với lão gia hiếu thuận như vậy, chắc sẽ không đành lòng để bia mộ của ông ấy bẩn đâu nhỉ?"

"Vậy nhớ lau sạch đó!"

Lâm Đồng đến cả đường sống để phán bác cũng đều không có, đã bị những người này lôi kéo lên núi. Sau đó quỳ gối trước mộ của Lục lão gia.

"Hỏi đi!" Bảo tiêu lấy ra di động, bắt đầu ghi hình "Đại thiếu nói, lão gia thích cậu như vậy, nhất định sẽ trả lời vấn đề của cậu."

"Cho nên, nếu hôm nay cậu không hỏi được, vậy khẳng định là tâm không thành kính. Ngày mai tiếp tục tới hỏi là được."

Lâm Đồng nghe thấy thế, tức khắc kinh ngạc, y thiếu chút nữa duy trì không được bộ dạng nhu nhược đáng thương của mình mà mắng ra một câu thô tục.

Người chết mẹ nó mở miệng nói chuyện như thế nào? Lục Bạch là muốn sống sờ sờ đông chết y thì có!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi