NAM PHỤ CỰC PHẨM CỦA VĂN NGỌT SỦNG SỐNG LẠI

Mọi thứ cơ bản đều nằm trong tay hai cha con Phương Ngạn Đông. Vô luận cậu có kế sách hay tâm tư gì cũng không thể phát huy hoàn toàn, cũng không thích hợp để trở mặt hoàn toàn, bằng không với thủ đoạn của Phương Ngạn Đông, cậu nhất định sẽ chịu thiệt.

Nhưng tạm thời không có cách ra tay với Phương Ngạn Đông, thì xử lý Phương Khiêm Hạo cũng được. Mặc dù vị anh trai này của cậu quả thực có năng lực, nhưng có một nhược điểm rất lớn đó là dễ kích động. Về sau trưởng thành rồi thì đỡ hơn, nhưng bây giờ Phương Khiêm Hạo chỉ mới mười chín tuổi mà thôi, là thời điểm khó có thể khắc chế bản thân, chỉ cần kích thích hắn một chút là hắn liền nổi điên.

Cũng vì cái tính cách này của Phương Khiêm Hạo mà Phương Ngạn Đông lo đến nát tâm, hiện tại cũng đã đưa đứa con trai lớn vào công ty để rèn luyện. Có thể thấy kỳ thật Phương Ngạn Đông cũng không phải là người máu lạnh vô tình, hắn cũng là thật tâm yêu thương con trai, người mà hắn bỏ mặc chỉ có Phương Tử Dương mà thôi...

Mà Phương Khiêm Hạo cũng không xứng kế thừa di sản của ông ngoại. Đời trước, sau khi đối phương lấy được toàn bộ quyền thừa kế, cũng chưa bao giờ đến thăm mộ của mẹ và ông ngoại, là một tên lòng lang dạ sói.

"Sao vậy, tại sao anh trai lại không nói chuyện? Đây là không nỡ từ bỏ quyền thừa kế sao, hay là sợ ba ba nuốt lấy cổ phần của anh?"

Thấy Phương Khiêm Hạo bị hỏi đến á khẩu không trả lời được, chậm chạp không nói, Phương Tử Dương không ngừng cố gắng đổ thêm dầu vào lửa. Cậu ngược lại muốn xem xem Phương Khiêm Hạo làm sao mà chọn.

Đừng tưởng rằng Phương Ngạn Đông yêu thương đứa con trai này, cậu đã từng tranh đấu với người này mười năm, đối với tính cách của đối phương là hiểu rõ trong lòng bàn tay. Phương Ngạn Đông thật ra là một người ích kỷ từ tận xương tủy.

Đời trước Phương Ngạn Đông xác thực là yêu Nghiêm Đồng, cũng thật sự quan tâm con trai, vì hai người này mà làm rất nhiều thứ khiến người ngoài ao ước. Nhưng khi gặp chuyện ảnh hưởng đến lợi ích địa vị, Phương Tử Dương dám khẳng định, người cha tốt này của cậu tuyệt đối không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào.

Điểm này có thể chứng minh vào lúc Nghiêm Đồng muốn mở một công ty tài chính, vốn khởi động phần lớn đều do cữu cữu và anh trai cậu tiêu hết toàn bộ của cải để cung cấp, mà Phương Ngạn Đông lại không giúp đỡ được bao nhiêu.

Ngay cả kẻ nắm giữ hào quang vạn nhân mê như Nghiêm Đồng còn bị như vậy, một Phương Khiêm Hạo bình thường sao có thể so với lợi ích ở trong lòng của Phương Ngạn Đông.

Đúng như dự đoán, Phương Ngạn Đông nghe thấy lời này của cậu, hắn lập tức nhìn về phía Phương Khiêm Hạo, ánh mắt phát sinh biến hóa.

"..."

Mặc dù di sản mấy trăm triệu của ông ngoại hấp dẫn hơn người, nhưng 10% cổ phần của tập đoàn lại càng quan trọng hơn, nó không chỉ đại biểu cho tiền tài, mà còn là quyền lên tiếng của cổ đông tập đoàn.

Phương Ngạn Đông muốn trở thành người khống chế toàn bộ tập đoàn một cách chân chính, hắn nhất định phải nắm giữ hoàn toàn cổ phần trong tay hai đứa con trai.

Có thể là hai đứa con này của hắn một đứa thiếu gia tùy hứng, một đứa thì tâm tư thâm trầm, trước mắt hắn chỉ có thể được hai đứa nó ủng hộ mà chống đỡ, nhưng không cách nào trực tiếp nắm giữ quyền lên tiếng, rất là khó chịu.

Đứa con trai nhỏ bị hắn nắm trong lòng bàn tay, dù có dị tâm cũng không quan trọng. Nhưng nếu là đứa lớn do hắn tỉ mỉ bồi dưỡng lại có tâm tư ý nghĩ muốn phản bội hắn, Phương Ngạn Đông tuyệt đối không bao giờ khoan dung...

Phương Khiêm Hạo hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm ấy, trong lòng biết tính tình cùng thủ đoạn của ba ba, sắc mặt nhất thời trở nên trắng bệch, trên trán đổ mồ hôi hột.

Hắn biết giờ khắc này hắn cần phải đưa ra lập trường, nhưng cứ như vậy mà từ bỏ di sản của ông ngoại thì thật khiến hắn không cam lòng. Số tiền kia chỉ cần hắn vừa 20 tuổi là có thể sử dụng, chỉ còn mấy tháng nữa thôi, tài phú cứ như vậy mà không còn làm cho hắn đau muốn ói ra máu.

Huống hồ coi như hắn có bỏ qua quyền thừa kế di sản, sau khi bị em trai nháo chuyện ra như vậy, cổ phần trong tay của hắn còn có thể an an ổn ổn ngốc ở trong tay hắn sao?

Vào giờ phút này, Phương Khiêm Hạo thực sự là hận không thể lập tức đem cái tên cầm đầu gây sự Phương Tử Dương đánh cho hả giận.

Mắt thấy bầu không khí ngày càng quỷ dị, Phương Tử Dương lần thứ hai nhào lên người Phương Ngạn Đông, thân mật ôm lấy cánh tay của hắn tỏ rõ "trung tâm".

"Ba ba, con mới không giống loại người không có lương tâm như anh hai, con biết tình cảnh hiện tại của ba ba ở công ty không được tốt lắm, con nguyện ý đem quyền sử dụng cổ phần đưa cho ba, chỉ là ba ba đừng ghét bỏ con phá của, cổ phần trong tay còn ít là tốt rồi."

5% cổ phần còn lại của cậu một chốc cũng bán không được, hiện tại đưa ra lợi dụng một phen vậy. Huống hồ đối với cậu mà nói, số cổ phần ở Phương thị còn không so được với di sản mà ông ngoại để lại, bởi vì cổ phần cũng không còn lại bao nhiêu. Mà bây giờ cậu cần tiền rất gấp.

Nhưng đối với Phương Ngạn Đông mà nói, cổ phần lại quan trọng hơn tiền mặt rất nhiều, lần này biểu hiện của cậu vừa đúng ý đối phương, sự hoài nghi trong lòng Phương Ngạn Đông cũng an ổn không ít.

Tuy rằng hắn không thích đứa con này cho lắm, nhưng không thể phủ nhận là tình cảm cha con của cậu sâu sắc hơn rất nhiều. Nếu đứa con này vẫn luôn nghe lời như vậy, ngược lại hắn cũng không ngại nuôi dưỡng cậu cả đời, dù sao cũng là con ruột của hắn.

"Tử Dương nói mê sảng cái gì đó, chút cổ phần đó của con ba ba hiếm lạ gì, lúc trước bảo con trao quyền cho ba ba chỉ là lo lắng con tiêu xài bậy bạ mà thôi, hiện tại con đã hiểu chuyện rồi, ba ba cũng liền an tâm. Chuyện của công ty con không cần lo lắng, chỉ cần con chống đỡ cho ba, trao hay không trao quyền cũng không sao cả." Phương Ngạn Đông nở một nụ cười từ ái, dường như thật sự vui mừng vì sự hiểu chuyện của con trai, cũng không để ý đến vật phàm tục tiền tài này.

Phương Tử Dương nhìn hắn, nụ cười cũng càng ngày càng chân thành, trong hốc mắt lấp loé tia cảm động, "Ba ba, nếu ba đã biết con hay tiêu xài linh tinh thì làm sao còn chiều theo con nữa thế, tự chủ của con kém như vậy... Không được, phải ủy quyền cho ba mới được, ba ba giúp con quản lý, con tin tưởng ba ba."

"Chuyện này..."

Mặc dù trong lòng hắn rất muốn đáp ứng ngay lập tức, nhưng trên mặt Phương Ngạn Đông vẫn muốn giả vờ một xíu.

Phương Tử Dương tự nhiên cho hắn bậc thang, "Liền quyết định như vậy đi, nếu ba ba cảm thấy không hay lắm, vậy thì sau này cho con tiền tiêu vặt nhiều thêm một chút đi. Nếu không con lại đem số cổ phần còn lại bán hết thì phải làm sao bây giờ?"

Đã nói đến mức này, nếu từ chối nữa thì quá giả tạo. Phương Ngạn Đông thỏa mãn gật đầu, sủng ái mà xoa xoa đầu Phương Tử Dương, "Được rồi, vậy thi ba ba giúp con quản lý cổ phần. Nhưng mà con cũng nên hiểu chuyện một chút, học tập cho giỏi, tranh thủ năm nay thi đại học có thành tích tốt một chút, có nền móng tốt thì tương lai ba ba an bài cho con một vị trí công tác mới có thể phục chúng."

Phương Tử Dương gật đầu cười long lanh, xong rồi mới nhìn về phía Phương Khiêm Hạo đang nổ lực thu nhỏ sự tồn tại, cười tủm tỉm, "Anh à, ngay cả em còn đã làm tới vậy rồi, anh làm sao lại sững sờ như vậy? Chẳng lẽ... Anh thật sự bị em nói trúng rồi sao, bắt chước mấy vị hoàng tử trong phim truyền hình, muốn cướp ngôi vua hả?"

Tội danh cũng không thể dùng loạn như vậy!

Phương Khiêm Hạo cơ hồ là muốn rống lên ngay lập tức, nhanh chóng lên tiếng phủ nhận hiềm nghi, "Phương Tử Dương mày uống lộn thuốc à, sao cứ luôn gây xích mích ly gián?!"

Nếu là ngày xưa phỏng chừng Phương Ngạn Đông còn có thể nghe lọt lời này. Nhưng bây giờ Phương Tử Dương đã ủy quyền cổ phần cho hắn, tương đương với việc trực tiếp bẻ đi đôi cánh mặc người xâu xé, kiêng kỵ trong lòng Phương Ngạn Đông cũng tiêu thất hơn phân nửa, cậu nói như nào cũng có chút tin tưởng hơn.

Ngược lại là Phương Khiêm Hạo chậm chạp không hé miệng, vẫn luôn không muốn buông tay cổ phần và cả di sản, tâm tư kỳ thật có thể thấy được.

Phương Ngạn Đông nhìn chằm chằm đứa con trai lớn, lãnh ý trong mắt rốt cuộc cũng không thể giấu, thanh âm nặng nề, "Phương Khiêm Hạo, cậu bây giờ là thái độ gì?" Rất rõ ràng đây là thật sinh khí, mà không giống như ban nãy chỉ phô trương thanh thế.

Là con trai được Phương Ngạn Đông chân chính yêu thương, Phương Khiêm Hạo sao lại không hiểu cảm xúc của ba ba, kiêu ngạo vừa sinh ra nhất thời biến mất, khuôn mặt giận dữ xấu hổ cùng không cam lòng.

Hắn không phải chưa từng bị ba ba dạy bảo qua, nhưng dạy bảo ở trước mặt Phương Tử Dương thì là lần đầu tiên, đối với hắn mà nói, đây quả thực chính là nhục nhã đến cực điểm.

Hắn biết rõ hiện tại nhất định phải lập tức tỏ thái độ, bằng không nhất định sẽ để lại một cây gai trong lòng ba ba, nhưng hắn thật sự không cam lòng, với tính cách của ba ba, nếu thật sự ủy quyền cổ phần cho ba ba, sợ là Phương Ngạn Đông sẽ không cho hắn lấy lại.

Là con trai của Phương Ngạn Đông, hắn cũng giống như vậy, là một người ích kỷ.

Cổ phần tuyệt đối không thể giao cho ba ba. Phương Khiêm Hạo oán hận trừng Phương Tử Dương, nghiến răng nghiến lợi, "Phương Tử Dương, về sau mày đi ra ngoài đừng nói là em trai của tao, mất mặt! Di sản ông ngoại để lại là của mày, để tao xem sau này mày sài hết di sản thì sẽ làm sao!"

Nói xong, Phương Khiêm Hạo quay người trở về phòng ngủ trên lầu hai, từ đầu tới đuôi đều không dám nhìn tới sắc mặt của Phương Ngạn Đông.

Rất tốt, thật không hổ là đứa con được Phương Ngạn Đông tận tâm tận lực dạy dỗ. So với cậu dễ bị lừa gạt, Phương Khiêm Hạo hiểu rõ một đạo lý, dù có là cha mẹ ruột, thì cổ phần trong tay mới là của chính mình a.

Nhìn sắc mặt tối tăm của Phương Ngạn Đông, Phương Tử Dương lặng lẽ câu lên khóe môi.

Nếu mục đích đã đạt được, cậu cũng nên trở về phòng nghỉ ngơi, diễn một màn cha con yêu thương như vậy đã hao hết sự nhẫn nại của cậu, những lúc thân cận với những người này, cậu lại buồn nôn mấy phần.

"Ba ba, vậy con cũng trở về phòng nghỉ ngơi. Ủy quyền cổ phần ba ba cho người an bài đi, văn kiện làm xong kêu con kí là được." Thái độ tùy ý nói xong câu này, Phương Tử Dương cũng rời đi.

Chỉ còn mỗi Phương Ngạn Đông sắc mặt không ngừng biến hóa ở trong phòng khách, quản gia cùng bảo mẫu núp ở trong góc hai mặt nhìn nhau.

Còn có chú Lưu hai mắt không ngừng lấp lóe, hai tay buông xuống khẽ run, tim đập bịch bịch, đầu óc loạn thành một đoàn. Người khác nhìn không ra, nhưng ông thì biết.

Tiểu thiếu gia vừa nãy là giả bộ, cậu ấy đang giả bộ!

Tiểu thiếu gia tuyệt đối không thể ngu như vậy mà tùy tiện đưa cổ phần cho tiên sinh, cậu làm vậy nhất định là có ý định khác.

Mà tiên sinh... Nhìn không ra.

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi